Saturday, May 5, 2012

Để Mai Tính và Chị Hội của Thái Hòa

   

 
Bộ phim "Để Mai Tính" của đạo diễn Charlie Nguyễn vừa được trình chiếu tại Mỹ trong khoảng thời gian gần đây.  Nhiều người quan tâm đến nó do thông tin nó là một bộ phim hài khá hút khách khi trình chiếu ở Việt Nam. Qua tựa đề phim tiếng Anh "Fool for Love" (Si dại vì tình yêu), không khó để người xem có thể dự đoán được đây là một câu  chuyện tình si với ít nhiều trớ trêu, ngang trái. 


Quả thực vậy, anh chàng Dũng chỉ là một anh chàng tạp vụ bình thường của một khách sạn 5 sao nhưng lại đem lòng thương yêu và theo đuổi một cô ca sĩ Việt kiều tên Mai xinh đẹp.  Cô tuy quí mến tính tình hiền lành, tốt bụng và chân thật của anh nhưng lại bị giằng xé giữa một bên là tình yêu chân thành của anh và bên kia kia là sự giàu sang và danh tiếng. Cuối cùng cô chọn ai?  Không cần xem phim, có lẽ bất kỳ khán giả nào cũng có thể đoán được. Câu chuyện phim quả thực không mới và cũng không có gì gây cấn, lôi cuốn sự tò mò.

                   
                                               

Không phủ nhận khả năng diễn xuất và sức thu hút của cặp đôi diễn viên chính (Dustin Nguyễn và Kathy Uyên) nhưng theo tôi thì phần đầu của bộ phim (và cả nhiều phần khác) đã trôi qua một cách nhàn nhạt không có gì hấp dẫn.  Nếu có chăng thì nó lại nằm ở một khía cạnh khác.  Đó là hình ảnh trong bộ phim.  Hình ảnh các toà biệt thự, biển xanh, cát trắng, những hàng dừa thơ mộng của thành phố Nha Trang đã được tái hiện một cách lung linh đầy quyến rũ.  Chúng đã xoá bỏ hoàn toàn hình ảnh một Việt Nam chiến tranh trước đây trong đầu người xem quốc tế. 

                                                                      
                  
                                                         

Bộ phim chỉ bắt đầu lôi cuốn người xem khi Phạm Hương Hội xuất hiện. Ngay từ khi mới xuất hiện, Hội đã để lại một ấn tượng khá bất ngờ và sâu sắc.  Với lối ăn vận sang trọng, đỏm dáng, hoa hoè, với đôi bàn tay ngoe nguẩy vỗ vào nhau bôm bốp, với kiểu dậm chân đặc trưng của phái đẹp, rồi những ngón tay điệu đà xoè ra chỉ vào cái túi kêu lên với một giọng "nửa mềm, nửa cứng": "cái túi của Hội, cái túi của Hội", Hội đã tự giới thiệu về mình một cách khá đầy đủ mà không cần nhiều lời cũng như thời gian:  Hội là người phương xa, rất xa, Hội làm ăn lớn, Hội giàu có, và Hội thích được gọi là chị hơn. 

                                                                
                                                  "Cái túi của Hội, cái túi của Hội"     

                                                              
Càng theo dõi cách đi đứng, nói chuyện, ánh nhìn của Hội, chúng ta càng khẳng định hơn cái ấn tượng đầu tiên của mình và càng không thể nhịn được cười.  Hội đi đứng điệu đà, nhún nhẩy như một cô gái xuân thì. Ánh mắt Hội nhìn mới nồng nàn, tha thiết làm sao như muốn gởi trao cả cuộc đời bé bỏng của Hội.  Hội dịu dàng lấy tay che miệng mỗi khi cười. Từng lời Hội nói đều có thêm một ngụ ý "sâu xa" nào đó, rất bản năng. Với Hội, Dũng hoàn toàn có sự lựa chọn là ngủ bên nay hay bên kia, nhưng bên nào thì cũng không thoát khỏi... Hội.   Với Hội, khúc xúc xích mắc tiền là vì nó tuy nhỏ nhưng mà... dai.  Với Hội, không có mùi gì thơm bằng mùi... đàn ông.              
                                                    
Hội rất bản năng?  Đúng vậy, Hội không giấu giếm những gì Hội luôn khao khát, ước ao và Hội thể hiện nó ra một cách rất "ngây thơ".  Có một cảnh mà tôi dám chắc là không ai có thể nín cười được khi xem.  Đó là cảnh sau khi khám phá ra Dũng lừa gạt mình để lấy xe chở người yêu đi chơi, Hội vừa chì chiết Dũng, vừa "vô tư" kéo phăng chiếc khăn tắm trên người Dũng.  Khi chiếc khăn rơi xuống, Hội sửng sốt, ngây ngất ngắm nhìn và... té xỉu.  Có lẽ khó tìm ai lại hành xử một cách "thành thật" như Hội.  Ánh mắt, khuôn miệng và biểu cảm của Thái Hoà trong cảnh này có thể xem là một sự nhập vai tuyệt diệu đầy thuyết phục. 

                                                                  
             
              Bằng mọi giá, tôi phải lột trần cái sự thật này ra. 

                                                                            
Hội là như thế đấy lộ liễu, nữ tính, đam mê và đầy bản năng. Mỗi khi giận dữ hay phiền lòng Hội chì chiết hay giẫy nẫy, la làng, bể làng, bể xóm.  Cứ dễ tưởng Hội là người nóng tính, hung dữ.  Nhưng không. Ẩn sau cái bề ngoài điệu đàng, loè loẹt, cái dáng vẽ có chút kiêu kỳ, đỏng đảnh ấy là một tâm hồn mỏng manh, yếu đuối, nhân hậu và khát thèm yêu thương. Có lần Hội đã yêu.  Yêu say đắm lắm.  Chàng hoàng tử của Hội, trong mắt Hội, xinh đẹp hơn bất cứ ai khác trên đời và Hội yêu cái túi xách mà người ấy tặng Hội còn hơn là bản thân Hội nữa.  Thế mà chàng hoàng tử ấy đã phụ tình Hội để đến với một người khác.

                                                                  
                  
                                                  

Bị tình phụ, có lần Hội đã định quyên sinh nhưng không thành.  Dẫu bị tình phụ nhưng không vì thế mà Hội trở thành lạnh lùng, độc ác.  Sau cơn đau, Hội càng trở nên nhân hậu, dễ thông cảm hơn.  Hãy nghe Hội nói với Dũng:  "Ngày Châu bỏ Hội đi hả, Hội thấy cuộc đời Hội hổng còn ý nghĩa gì hết trơn á.  Đi đâu cũng thấy chán.  Đi đâu cũng thấy hổng vui.  Hội chỉ muốn chết thôi à.  Bởi vậy, Hội hổng muốn chuyện đó xảy ra cho Dũng đâu nghe." Và hãy nghe Hội nói về Châu sau khi Châu đã bỏ rơi Hội để thấy được nét đẹp nhân ái ẩn trong dáng hình kiểu cách và tâm hồn đơn côi đó:  "Từ trước giờ, Hội chưa bao giờ nghĩ người mình yêu muốn gì.  Bây giờ, Châu đang có tình yêu và hạnh phúc. Như vậy, Hội phải mừng cho Châu chớ, bởi vì Hội yêu Châu mà".   

                                          
         

                                                                            
Có lẽ chính cái mỏng manh, yếu đuối đáng thương ấy, chính lòng nhân hậu ấy đã chạm vào trái tim của Dũng, khởi đầu một tình bạn giữa họ, một tình bạn chân thành, tương kính bất chấp những dị biệt, những khác thường nơi Hội mà người đời hay đàm tiếu.  Chiếc đồng hồ đắt tiền mà Hội để lại cho Dũng đã biểu lộ niềm tri ân của Hội về tình bạn cao đẹp đó.  Khoảng lặng đầy trầm ngâm khi Dũng phát hiện ra nó là một khoảng lặng đẹp của tình bạn, của tình người.  Cũng tương tự như vậy, nụ hôn mà Dũng dành cho Hội trong quán bar có thể không phải là một hình ảnh đẹp, nhưng nó chính là biểu hiện chân thành của tình bạn,  của niềm cảm thông sâu sắc mà Dũng dành cho Hội.  Nụ hôn không dục tính, chỉ ăm ắp tình người.

                                                                
                

                                   
Với "Để Mai Tính", điện ảnh Việt Nam đã trở mình để bắt nhịp với điện ảnh thế giới trong việc giới thiệu đến công chúng một cái nhìn đúng đắn hơn về những phận người như Phạm Hương Hội.  Với Hội, lần đầu tiên điện ảnh Việt Nam đã giới thiệu một chân dung hoàn chỉnh hơn về những phận người khác biệt với đầy đủ những vui, buồn, đớn đau, đam mê, trăn trở chứ không chỉ là những hình nhân ưỡn ẹo, thoáng qua màn ảnh để lại vài tràng cười vô nghĩa, nhạt nhoà.                
                                                                                        
Và có lẽ cũng là lần đầu tiên trong điện ảnh Việt Nam, Hội đã được đối xử như một con người- thân tình, không xa lánh.  Cái cách đối xử của Dũng với Hội là một cách đối xử đầy nhân bản và văn minh- cách đối xử đáng có và nên có giữa con người với con người, cách đối xử hàm chứa một sự tương kính bất chấp những dị biệt.  Mà xét ra thì Hội có tội gì nhỉ. Chỉ là sự khác biệt về sở thích thôi mà.  Nó cũng giống như việc trong khi đa số mọi người thích ăn "cơm" thì Hội lại chỉ thích ăn "bánh mì'.  Đơn giản thế thôi.  Mà đã là sở thích thì có ai lại kết tội bao giờ. 

                                                                 
                               
                                                                 
Với  Phạm Hương Hội, có thể nói Thái Hoà đã làm một cuộc lột xác đầy bất ngờ và gây kinh ngạc. Tôi đã có theo dõi Thái Hoà từ khi anh mới tham gia nghiệp diễn xuất.  Thành thật mà nói, ngày ấy Hoà không có gì nổi bật.  Tôi đã từng ái ngại cho "nhan sắc" của Hoà, một "nhan sắc" khó lòng được giao vai nam chính.  Rồi giọng nói của Hoà lại rổn rãng, vỡ vụn, khó lòng gây thiện cảm.  Với một cái vốn "tự có" như vậy, tôi đã thầm nghĩ làm sao Hoà lại có thể hấp dẫn người xem để trở thành nổi tiếng đây trong cái giới Showbiz vốn ưa chuộng sự dễ nhìn.

Qua Phạm Hương Hội, Thái Hoà đã làm thay đỗi hoàn toàn cách nhìn của tôi về anh.  Anh đã chứng minh một lòng yêu nghề tha thiết, một sự hoá thân khổ công, một khả năng nhập vai tài tình và một năng khiếu diễn xuất đầy tiềm năng.  Anh đã làm một cuộc lột xác ngoạn mục để giờ đây mọi người mê chị Hội như điếu đổ, Hoà trong tâm tưởng mọi người không còn là Hoà nữa mà là Phạm Hương Hội- chị Hội.  Giờ đây, sẽ không có ai ngạc nhiên nếu thấy Hoà bỗng dưng xoè đôi tay điệu đà mà ngắm nghía hay huýt lượn một hơi dài "đồ quỉ sứ" mỗi khi không vừa ý điều chi.

Vậy đó, không trách chi nhiều người đột nhiên bỗng nghi ngờ giới tính của Thái Hoà. 

07/04/2011
Jeffrey Thai    
 
   
 

No comments:

Post a Comment