Saturday, May 12, 2012

Lá Hờn Dỗi Úa Màu


Trời hờn dỗi trở lạnh mấy ngày qua. Và lá cũng dỗi hờn, trở màu cỏ úa.

Mùa hạ thoáng chốc đã biến tan đi, nhanh như ảo ảnh. Quanh tôi tuởng chừng như vẫn còn lẫn khuất đâu đây cái nóng hầm hập của nó - cái nóng thiêu người khơi gợi cả một trời nhục cảm. Và trước mắt tôi, như vẫn còn đó một hình ảnh thật gần - hình ảnh của bờ biển Miami rực nắng với những gò bồng đảo căng tròn và những khuôn ngực nở nang, vạm vỡ.

Mùa hè nơi đây là thế đó. Là mùa của những hoan lạc, ái ân cháy bỏng tưởng chừng như bất tận. Thế mà, chỉ thoáng chốc thôi, mùa hạ đã đi như chưa hề đến, bỏ lại tôi mệt mỏi rã rời trong tận cùng của những hoan lạc chưa kịp mờ tan. Mặt trời cũng thế. Mặt trời cũng mệt nhoài, rũ rượi trong dư âm tột cùng của những ân ái nồng say. Lê từng bước một ngập ngừng, mặt trời và tôi cùng mệt nhọc dìu nhau đi vào giấc ngủ sớm hơn.

Trời bất ngờ trở lạnh mấy ngày qua, lạnh hơn nhiều so với bình thường những lần em đến. Trong cơn run rẩy nhẹ nhàng, tôi chợt nhận ra rằng, hóa ra trời đang hờn dỗi đó mà. Và lá! Lá trên cành cũng rủ nhau đổi sắc, chợt vàng ươm chỉ sau một buổi chiều. Nhìn sắc lá tàn phai, em ơi, tôi biết! Tôi biết là em đang hờn dỗi đó mà. Em dỗi hờn tôi về những ngày tháng bị lãng quên.

Nhìn dáng em đến, lặng lẽ và âm thầm quá, với chút gió hắt hiu trong nắng chiều, với chút lành lạnh trong khí trời mông quạnh, tôi thấy tràn dâng trong tôi một cảm giác tội lỗi vô bờ. Xin em hiểu cho tôi là, có khi nào tôi quên em đâu. Chẳng qua là tôi chỉ nhẹ dạ, phù phiếm chút thôi với nàng Xuân, tôi chỉ mê say chút lẽ ái ân thường tình thôi với nàng Hạ, tôi chỉ thủ thỉ chút niềm riêng thôi với nàng Đông. Chứ em về đây rồi, tôi lại là của em, vẹn nguyên và chung thủy.

Làm sao tôi có thể quên đuợc em! Làm sao tôi có thể quên được những hẹn hò của chúng ta ngày xưa cũ! Em còn nhớ không? Ngày ấy, hồn tôi bơ vơ quá, cứ mải mê lang bạt phiêu bồng trong một cõi trời sầu tuyệt vọng. Em đã dịu dàng đến bên tôi an ủi, vỗ về. Trong sắc nắng vàng phai héo hắt của mặt trời chiều sắp lặn, em xoa dịu tim tôi với nỗi bình yên an định. Thế rồi, tôi đã phải lòng em, phải lòng tình yêu đầu đời của tôi. Cứ mỗi lần em đến khi hạ đã hao gầy, tôi lại thấy một sự hồi sinh mãnh liệt trong vầng ráng chiều trăn trối.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên hội ngộ với em, tôi đã thực sự choáng ngợp trước một nhan sắc liêu trai, huyền bí. Tôi thấy mình bay bổng, chơi vơi trong một cõi mộng màu hoàng hôn, nơi đó có những cánh lá úa vàng, khẽ khàng chao lượn, trước khi đáp xuống mặt đất đã tràn ngập những xác lá hư vô. Trong cõi mộng ấy, em nhẹ nhàng như sương, như khói trong vầng nắng nhạt màu. Có em, nắng không còn hung hãn tỏa hơi nóng khát khô. Gió cũng mềm hơn, ẻo lã vuốt ve tôi với chút ngập ngừng, e lệ. Không gian mênh mang một nỗi buồn sầu tư rất nhẹ, đủ nhẹ để hồn lâng lâng, để lòng dệt mộng, ươm mơ - những mộng mơ màu nắng tắt.

Cứ thế, mỗi năm em lại đến với tôi. Lần sau như lần đầu. Lần nào thì cũng chỉ có một tình thôi: Em mãi mãi là tình đầu của tôi. Duyên nợ giữa em và tôi đã được xếp đặt từ muôn nghìn kiếp trước: Nó là mối duyên định mệnh. Ở ngay cái nhìn đầu tiên, khi một chiếc lá úa đang chao đảo lìa cành, tôi đã nhận ra ngay em là định mệnh của đời tôi. Ngay chính phút giây ấy, một điều kỳ bí đã xảy ra: Lá từ muôn chiều, vạn hướng đồng loạt đổ xuống ngập phủ hồn tôi.

Bây giờ, thực lòng mà nói, em không còn lộng lẫy như ngày đầu tôi gặp. Đã có chút phôi phai trong nhan sắc yêu kiều ấy của em. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi bớt yêu em đi một chút nào. Xin được nói với em một lần này rất thật, rằng lòng tôi với em chẳng dời đổi bao giờ. Nhưng chỉ xin em hiểu cho tôi rằng, trong đời sống của mỗi con nguời, chợt đôi khi có những xao lãng thật tình cờ. Nên nếu những khi em chưa đến, tôi có vô tình hò hẹn phù phiếm với nàng Xuân, có nhởn nhơ ân ái thoáng qua với nàng Hạ, có thủ thỉ tâm tình với nàng Đông, xin hãy hiểu rằng: Đó chỉ là những giây phút... bâng quơ.

Trời hờn dỗi trở lạnh mấy ngày qua. Và lá cũng dỗi hờn trở màu cỏ úa. Nhìn dáng em đến, lặng lẽ và âm thầm quá, tôi thấy tràn dâng trong tôi một cảm giác tội lỗi vô bờ.

Thôi nhé em! Xin đừng hờn dỗi nữa. Tôi thực lòng sám hối.

03/09/2011
Jeffrey Thai





No comments:

Post a Comment