Saturday, January 22, 2022

ĐỜI NGƯỜI NHƯ GIẤC CHIÊM BAO, HÀ TẤT PHẢI QUÁ TỈNH LÀM CHI? - AN NHIÊN

 

Mạc Ngôn từng phân tích về chữ “Tôi” và được cư dân mạng vô cùng chào đón, ai nấy đều cho rằng ông nói rất có đạo lý. Chúng ta cùng xem thử nhé…

Một hôm chữ “Ngã 我 (tôi)” mất đi một dấu, thành chữ “Trảo 找 (tìm)”.

Để tìm lại nét đó của chữ “Ngã”, tôi đã hỏi rất nhiều người, nét còn thiếu ấy đại diện cho điều gì?

Thương nhân nói là tiền tài.
Chính khách nói là quyền lực.
Minh tinh nói là danh tiếng.
Quân nhân nói là vinh dự.
Học sinh nói là điểm số…

Cuối cùng “Cuộc sống” nói rằng nét còn thiếu ấy của chữ “Tôi” là “sức khoẻ và hạnh phúc”.
Không có sức khoẻ và hạnh phúc thì mọi thứ trên đời đều như mây khói mà thôi.

CÁI DÁNG RẤT BUỒN - TRẦN MỘNG TÚ

 

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo. Chỉ độ một năm sau đó, anh không đọc theo nữa, anh chỉ nghiêng đầu lắng nghe, rồi bật khóc. Hình như anh biết được người kia vừa nói ra những câu gì rất thân yêu, rất thân thuộc với mình, và điều đó làm anh xúc động, anh khóc rưng rức. Chị lại nhỏ nhẹ dỗ anh:

– Nín đi, nín đi. Thơ của anh, cô ấy nhớ đấy mà, phải vui chứ.

KHI NGƯỜI VỀ - THƠ DU TỬ LÊ



người về đâu không người không về đâu
chiều chưa mưa nên chiều chưa thay màu
tôi cây me đứng rung từng lá
lá vàng rồi tôi cũng vàng theo

tình người say không tình người không say
đêm sắp sang nên đêm sắp ùa đầy
hồn tôi ngủ sớm trong tay áo
tay áo người bay hương ngất ngây

Monday, January 17, 2022

CHẮP TAY LẠY NGƯỜI - JEFFREY THAI


Kể từ sau Đoạn Tái Bút, cũng lâu lắm rồi tôi mới lại thấy mình "phải lòng" một bài hát. Lần này cũng đậm sâu và ám ảnh không kém. Tôi chừng như nghe tiếng hát ấy, lời ca ấy cứ vọng vang mãi trong một góc sâu nào đó của tâm trí mình.  Tôi chừng như thấy nỗi u hoài, chua xót, nỗi đắng cay ấy thấm sâu tận vào trong cả những góc khuất sâu kín nhất của tâm hồn mình.  

Trên tất cả, ám ảnh hơn hết trong tôi, vẫn là hình ảnh một cái chắp tay - cái chắp tay của một con người.  Chắp tay để lạy người, lạy đời, và lạy cả chính mình.  Cái chắp tay của con người ấy trong bài hát Chắp Tay Lạy Người này của nhạc sĩ Trúc Phương đã khiến tôi cảm thấy mình muốn... khóc. 

Sunday, January 9, 2022

"TÌNH LỠ" CỦA NHẠC SĨ THANH BÌNH - MẪN NHI


Có một câu khá hay trong tình yêu: “Người yêu bạn chưa chắc đã đợi được bạn. Nhưng người chờ được bạn, chắc chắn rất yêu bạn.”. Có thể bạn là một người không gặp may mắn trong chuyện tình cảm của mình, cũng có thể là do yêu thương đã vô tình quên mất sự có mặt của bạn trong cuộc sống. Cũng giống nhạc sĩ Thanh Bình vậy, khi nghe ca sĩ Ánh Tuyết chia sẻ về ông, nhiều khán giả mới biết, cuộc đời của ông chẳng hề “thanh bình” như cái tên. Dường như hạnh phúc đã bỏ quên lại Thanh Bình trong nỗi đαυ và sự cô đơn, ông đã chôn chặt và cất giấu quá nhiều sự tổn thương khi chẳng có được cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc riêng trọn vẹn.

CÂU CHUYỆN VỀ CHÚ VOI RAJU & KIẾP SỐNG NÔ LỆ 50 NĂM

 
Raju bị xiềng xích trong đau đớn và cô độc trong suốt 50 năm. (Ảnh qua funzoo.pl)

Raju bị bắt cóc khỏi mẹ từ khi còn rất nhỏ rồi được bán qua tay 27 người chủ khác nhau như một món hàng, để rồi cuối cùng vùi chôn cuộc đời tại một sở thú ở bang Uttar Pradesh.

Người chủ xích nhốt Raju một chỗ, huấn luyện và đánh đập tàn bạo cho đến khi nó hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh. Hàng ngày, Raju bị ép làm thú vui tiêu khiển, giương vòi ra làm trò để xin tiền quan khách.

Biết kiếm tiền nhưng Raju lại không được cho ăn uống đầy đủ. Khi được khách tham quan cho kẹo, vì quá đói nên nó ăn cả vỏ và giấy nhựa. Đuôi của nó còn bị nhổ trụi lông để làm bùa may bán cho khách.