Monday, August 20, 2012

Video: Xin Lỗi Anh, Em Chỉ Là Thằng Điếm







Chương 1:  Nhật ký gay                                                                                     
Hôm nay, hắn ngạc nhiên thấy mình bắt đầu viết nhật ký.  Hắn vốn là một thằng thanh niên có vẻ ngoài lạnh lùng, bất cần đời và rất ít nói.  Hắn hầu như chẳng chia sẻ với ai cả, ngay cả với các khách hàng của hắn – xong việc là thôi.  Có một đột biến vừa xảy ra trong đời hắn?  Vâng, hắn vừa trở về từ cõi chết.  Nói rõ hơn là, hắn vừa tự tử nhưng không thành.  Hắn không muốn sống nữa.  Nhiều biến cố đã xảy ra trong đời hắn, nhưng hắn vẫn lạnh lùng và bình thản bước qua.  Duy chỉ có biến cố sau cùng này thì đã vượt quá sức chịu đựng của hắn.  Biến cố ấy đã khiến hắn tìm đến cái chết.  Nhưng có lẽ số hắn chưa đến.  Cũng có thể hắn chưa trả hết nợ nhân gian cũng nên.   Hắn bỗng dưng thấy lòng cô đơn quá.  Cô đơn và lẻ loi đến tận cùng.  Hắn muốn thét lên, nhưng có thét gào đến mấy cũng chẳng ai nghe:  Hắn sống một mình mà, trong một căn phòng trọ không lấy gì làm sang trọng lắm.
                                                                     
Và trong nỗi cô đơn đó, hắn lại thấy nhớ - một nỗi nhớ tuy mông lung, mơ hồ nhưng da diết.   Người mà hắn thấy nhớ đó chính là người đã đưa hắn trở về từ biên giới giữa sự sống và cái chết.  Chưa bao giờ hắn cảm thấy nhớ ai như thế.  Nỗi nhớ giày vò hắn làm hắn cảm thấy khổ sở.  Hắn thấy rằng mình phải nói ra, phải thổ lộ bằng một cách nào đó, nếu không thì e rằng hắn điên mất.  Suy nghĩ mãi rồi hắn quyết định trải lòng mình thông qua bàn phím.  Hắn sẽ viết rồi đăng tải lên một trang mạng xã hội nào đấy.  Hắn tin rằng sẽ có một ai đó đọc được và chia sẻ bí mật đời hắn với hắn.  Ý nghĩ ấy làm hắn cảm thấy phần nào nhẹ lòng hơn.  Và thế là hắn bắt đầu viết.  Những xúc cảm chôn giấu tận đáy lòng chợt trỗi dậy mãnh liệt trong lòng hắn và những ký ức đau thương cũng tràn về trong tâm trí hắn như cơn lũ.    
                                                                                                                                
Trước tiên, điều hắn cần phải nói ra là:  Hắn là gay.  Phải, dẫu sở hữu một ngoại hình điển trai và đầy nam tính, nhưng bí mật của cuộc đời hắn là:  Hắn không yêu phụ nữ, hắn chỉ yêu đàn ông.  Đàn ông đối với hắn có một sức quyến rũ mãnh liệt mà hắn không thể nào cưỡng lại được.  Những dáng đi đàn ông mạnh mẽ và cương quyết luôn thu hút ánh nhìn của hắn.  Những vòm ngực săn chắc và nở nang khiến lòng hắn cảm thấy đắm đuối.  Cái mùi đàn ông đậm đặc và nồng nàn luôn làm hắn cảm thấy say sưa và mê dại.  Hắn không hiểu tại sao hắn lại khác thường như vậy.  Hắn không muốn như vậy.  Nhưng hắn chẳng thể khác được.  Tuy vậy, hắn chấp nhận điều đó một cách mặc nhiên và chưa một lần, hắn cảm thấy mặc cảm hay tự ti về điều đó.  Hắn là thế!
                                                                       
Hắn sống giữa đời hiên ngang và hùng dũng như bất kỳ một thằng đàn ông chính hiệu nào khác.  Nếu không lên giường với hắn, chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng cái gã thanh niên có hàm râu quai nón được cắt tỉa một cách khéo léo, có gương mặt hút hồn như một tài tử điện ảnh, và một vóc dáng to cao, lực lưỡng như hắn lại là một gã gay.  Hắn tự lý luận với hắn rằng:  Thực ra, giữa hắn và những thằng đàn ông kia có gì khác biệt nhau nhiều đâu kia chứ.   Hắn có tất cả những gì bọn họ có.  Có khác biệt chăng chỉ là ở cái cách mà hắn và bọn họ sử dụng cây gậy thần khoái lạc mà thượng đế đã ban tặng:  Trong khi bọn họ có khuynh hướng sử dụng nó ở phía trước của đối tác, thì hắn lại chỉ sử dụng nó ở phía đằng sau.
                                                                       
Cái bí mật đó là bí mật sâu thẳm nhất trong lòng hắn, mà ngày xưa chẳng ai biết được, ngoại trừ thằng bạn trai của hắn lúc còn học ở trường cấp ba phổ thông.  Hắn thực sự không biết hắn bắt đầu trở thành gay khi nào, nhưng hắn nhớ rõ là hắn bắt đầu cặp kè với thằng bạn học chung của hắn từ năm lớp mười.  Trong khi biết bao đứa con gái chết mê, chết mệt vì vẻ ngoài quyến rũ và thu hút của hắn, thậm chí có vài đứa còn dám cả gan nhét thư tình vào vở học của hắn, nhưng lòng hắn chẳng hề thấy xao động, hắn chẳng hề mảy may bận tâm, chú ý.  Trong khi đó thì hắn lại thấy quyến luyến vô cùng cái thằng bạn học đã học chung với hắn từ năm lớp sáu.  Gã bạn học ấy cũng quyến luyến hắn với cùng một cách thức như vậy.  Đến năm lớp mười thì hai đứa chính thức cặp kè với nhau.  Dĩ nhiên, chuyện cặp kè như một cặp tình nhân này chỉ mình hắn và thằng bạn biết.  Và mọi việc có lẽ sẽ mãi kín đáo như vậy nếu không có cái ngày định mệnh đó…


Chương 2:  Ngày định mệnh
                                                     
-  Trời ơi, mày là thằng biến thái.  Mày ra khỏi nhà tao ngay, thằng con trời đánh. 
Đang ngủ say sưa, hắn chợt giật mình vì tiếng thét thật lớn của cha hắn.  Vừa hét, ông vừa cố lôi hắn ra khỏi giường.  Hắn vẫn còn mơ màng vì men rượu nên chẳng biết điều gì đang xảy ra.  Chỉ đến khi nhìn xuống thân thể trần truồng của mình và của thằng bạn kế bên, hắn mới chợt nhớ ra và chợt hiểu.  Tối hôm qua, cả hai đứa cùng đám bạn thân tổ chức tiệc nhậu ăn mừng, nhân vừa tốt nghiệp lớp mười hai.  Nhậu xỉn quá, hai đứa lết về phòng của hắn ôm nhau ngủ mà quên gài chốt cửa.  Hắn chỉ biết ú ớ, chưa kịp phản ứng ra sao thì hai cái tát tay nảy lửa của cha hắn đã làm hắn tỉnh hẳn.  Vừa tát hắn, ông vừa lập đi, lập lại: 
-  Mày ra khỏi nhà tao ngay.  Mày ra khỏi nhà tao ngay.  
Mẹ hắn đứng ở góc phòng, gương mặt còn chưa hết vẻ bàng hoàng, chỉ đưa mắt lặng lẽ nhìn những gì đang diễn ra mà không nói gì cả.  Hắn không thực sự biết bà đang nghĩ gì. 
Giương mắt nhìn ba hắn, hắn nói với vẻ khẩn khoản:
-  Ba đợi con một chút, con sẽ đi ngay mà. 
Rồi hắn quay sang khều thằng bạn cũng vừa mới tỉnh dậy: 
-  Mặc đồ mau rồi đi mậy, Nam. 
Trong khi hai đứa lục tục mặc quần áo, cha mẹ hắn đã bỏ ra ngoài.  Hắn biết rằng hắn chỉ còn chút ít thời gian để nhét vội vài bộ quần áo vào túi xách và rời khỏi nơi đây, trước khi cha hắn trở lại với một cơn thịnh nộ khác còn dữ dội hơn.  Hắn cũng biết là cha hắn không hề đùa giỡn khi đuổi hắn.  Ông chưa bao giờ thích hắn cả, cũng chưa bao giờ đối xử với hắn như một đứa con.  Hắn không hiểu vì sao.  Ngay cả với mẹ hắn, vợ của ông ta, ông ta cũng rất hiếm khi tỏ vẻ thương yêu.  Ông ta luôn u uất và xem hắn là một cái gai trong mắt ông ta từ những ngày hắn còn rất nhỏ.  Riết rồi hắn cũng quen dần với điều đó và không còn thắc mắc tại sao nữa.  Buồn thì đôi khi hắn cũng cảm thấy có chút buồn, nhưng hắn chấp nhận điều đó một cách mặc nhiên như chấp nhận cái sở thích chỉ thích đàn ông của hắn.
                                                          
Đang lui cui nhét vội bộ quần áo cuối cùng vào túi xách, thì có tiếng của thằng Nam vang lên sau lưng hắn: 
 Ê, ổng đuổi mày như vậy rồi, mày ở đâu mậy, Sơn.
-  Tao cũng không biết nữa.  Nhà tao có bà con, họ hàng gì ở Sài Gòn này đâu.  Mà ngoài mày với gia đình mày, tao cũng đâu có thân thiết với ai đâu.  Hay là mày cho tao ở tạm nhà mày một thời gian được không?
Vừa nghe hắn hỏi, thằng Nam đã vội giảy nảy lên:
-  Thôi, thôi, không được đâu.  Mày đến ở, rồi ba má tao hay chuyện, rồi tao cũng bị tống ra đường luôn thì sao. 
-  Thì tao với mày đi bụi. 
Vừa nghe hắn trả lời như thế, thằng Nam đã vội xua tay rối rít:
-  Không được đâu.  Không được đâu.  Hồi nào tới giờ tao đâu có quen sống bụi đâu.  Làm sao mà tao chịu được.  Thôi tao về nghe. 
Vừa nói xong, thằng Nam vội vã rời phòng, bỏ hắn lại một mình.  Hắn thấy có chút chua xót trong lòng.  Thằng người yêu đầu đời của hắn đã bỏ rơi hắn một cách quá dễ dàng, trong một tình huống như thế này.  Hắn gom vội vài món vật dụng cá nhân cho vào túi xách, rồi cũng nhanh chân rời nhà.  Nhìn lại lần cuối ngôi nhà thân yêu đã cho hắn một chỗ dung thân trong suốt mười tám năm qua, hắn thấy lòng mình thật bùi ngùi.  Tuy vậy, hắn không thấy bất ngờ.  Hắn biết rồi trước sau gì, ngày này cũng sẽ đến.  Hắn chưa bao giờ có cảm giác hắn là một đứa con trong gia đình ấy.  Mười tám năm qua hắn chỉ ở trọ và bây giờ thì thời gian hợp đồng ở thuê đã hết hạn, hắn phải đi.  Không biết đi về đâu, hắn cứ lầm lũi bước về phía trước, đầu trống rỗng, trong túi chỉ còn vài ngàn lẻ đủ cho vài ổ bánh mì…


Chương 3:  Hợp đồng tình yêu
                                                          
-  Anh Hải à, anh ngồi xuống cho em nói chuyện với anh một chút được không?  Em có chuyện muốn nói với anh.
Giọng hắn cất lên, thật trầm nhưng cũng thật đột ngột, chặn đứng những bước chân vội vã của gã tình nhân ca sĩ vừa có tên, vừa có tuổi, đang từ trên những bậc thang của tầng lầu một bước xuống.  Ngạc nhiên, gã giương mắt nhìn hắn hỏi: 
-  Chuyện gì vậy em?  Em đợi tối anh về nói được không?  Bây giờ, anh phải đi ngay, sắp tới giờ trình diễn rồi. 
Chỉ vừa nói xong, gã đã toan dợm chân bước đi về phía cửa ra.  Giọng hắn lại vang lên, lần này, cao hơn và dứt khoát: 
-  Không.  Em phải nói với anh ngay bây giờ.  Em không thể đợi được nữa đâu.  Anh gọi cho quản lý của anh báo cho bầu show để ông ta dời tiết mục của anh lại cũng được mà. 
Sau khi thoáng cau mày và suy nghĩ trong phút chốc, gã khẽ nhún vai, rồi miễn cưỡng móc điện thoại di động ra để gọi cho tên quản lý.  Xong, gã tiến đến ngồi trước mặt hắn, vẻ chờ đợi: 
-   Rồi.  Bây giờ, có chuyện gì, em cứ nói đi, anh nghe đây. 
Nhìn thẳng vào mắt gã, hắn từ từ chậm rãi hỏi gã một cách rất bình tĩnh:
-  Anh có kép nhí mới rồi, phải không anh Hải? 
Thấy gã dợm giương mồm chối, hắn khẽ xua tay, rồi nhanh chóng nói tiếp: 
-  Em biết hết rồi, anh Hải à!  Anh không cần giấu em đâu.  Ai còn lạ gì cái nết thay tình nhân như thay áo của anh nữa.  Dẫu sao, thì em cũng không bao giờ quên được những gì mà anh đã làm cho em.  Nếu không có anh thì em đã chết vì đói ở ngay trên mặt đất của công viên, cách đây hai năm về trước rồi.  Anh đã đem em về cho ăn, cho uống, rồi còn bảo bọc cuộc sống của em trong suốt hai năm vừa qua.  Em thấy em ăn bám anh như một thằng điếm như vậy cũng quá đủ rồi.  Bây giờ thì anh cho phép em được tự lo cho mình nghe anh. 
Gương mặt của gã ca sĩ mà tuổi đời đã quá 50 nhưng vẫn còn rất ăn khách lộ rõ nét sượng sùng khi bị hắn lật tẩy một cách thẳng thắn như vậy, gã áy náy nhìn vào hắn rồi nói:
-  Kìa, sao em nói vậy?  Làm điếm cũng là một một nghề mà em.  Mà nếu em không ở với anh nữa, em làm gì mà sống
Gã chưa kịp dứt lời, hắn đã bật cười lên một cách man dại:
-  Anh nói đúng lắm.  Làm điếm, xét cho cùng, cũng chỉ là một nghề như bao nhiêu nghề khác, chứ có gì đâu.  Vậy mà em nghĩ mãi không ra, không biết làm cách nào để kiếm sống.  Vâng, rồi em sẽ làm điếm, anh ạ!
Vừa dứt lời, hắn vội đứng lên, xách vội chiếc va li hành lý mà hắn đã chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi biệt thự, trước sự ngỡ ngàng của gã ca sĩ về chiều.  Thế là, một lần nữa, hắn lại phải rời khỏi một chặng nghỉ nữa trong cuộc đời của hắn.  Dẫu có lo lắng về những ngày tháng sắp tới, nhưng hắn thấy mình đã hành động đúng.  Hắn vốn có lòng kiêu hãnh rất cao, hắn không muốn đợi đến cái ngày mà gã đã chán chê hắn như chán một cái giẻ rách, rồi sẽ quẳng hắn ra đường như quẳng một món hàng phế thải.  Không!  Hắn hoàn toàn không muốn đợi đến lúc ấy.
                                                      
Vừa lội bộ dọc theo hè phố để tìm một chiếc xe ôm chở hắn về khu nhà trọ mà hắn đã thuê trước, hắn thầm tính toán trong óc hắn cái cách kiếm sống thú vị và nhàn nhã vừa nảy ra trong đầu hắn:  Hắn sẽ làm điếm, làm một callboy.  Hắn sẽ mua một cái laptop và lập một website cho riêng hắn để kiếm khách hàng.  Với cái tuổi hai mươi sung mãn và cái mã bề ngoài sáng láng, hấp dẫn của hắn, hắn tin rằng sẽ chẳng khó khăn gì cho hắn trong việc tìm kiếm khách làng chơi.  Mà giả sử không làm điếm, thì hắn biết làm gì khác nhỉ?  Đã quen sống sung sướng giàu sang từ nhỏ, hắn chẳng biết lao động, lại chẳng có bằng cấp gì.  Tất cả những gì hắn có chỉ là cái vốn trời cho của hắn.  Không bán thì lấy gì mà sống?
Tự lý luận với mình như vậy, nhưng hắn biết rằng quyết định của hắn còn có một lý do sâu xa hơn:  Hắn muốn hủy hoại cuộc đời hắn.  Phải, hắn thấy cuộc đời hắn đốn mạt quá, không hủy hoại nó đi thì để làm gì.  Tuy nhiên, hắn cũng biết rất rõ rằng cuộc đời hắn đốn mạt không phải vì hắn là gay, mà là vì cái cách hắn đã bị gia đình hắn hắt hủi và quăng ra ngoài xã hội như một con chó ghẻ.  Mà đã là một con chó ghẻ thì còn gì nữa để mà gìn giữ.  Hắn sẽ phá hết!   Đang suy nghĩ miên man, hắn chợt thấy một chiếc xe ôm vừa chạy tới.  Vội vàng, hắn cất cao giọng réo: 
-  Xe ôm. 
  

Chương 4:  Vị khách trong bóng đêm

Hắn xô cửa phòng khách sạn và bước vào.  Đúng như đã thỏa thuận trước qua email:  Cửa không khóa và phòng tối om.  Vị khách này yêu cầu giữ bóng tối như vậy trong suốt khoảng thời gian gặp gỡ.  Lần đầu tiên, hắn bắt gặp một khách hàng với một yêu cầu kỳ quái như vậy.  Hắn tự nghĩ có lẽ đây là một vị VIP nào đó cũng nên, nhân vật quan trọng nào cũng rất sợ dư luận biết được mặt trái của cuộc sống mình.  Ngoài kia, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ những vầng hào quang cuối ngày làm hắn lóa mắt khi hắn đột ngột bước vào cõi không gian tối mù mịt trong phòng.
                                                     
Trong khi hắn còn đang loạng choạng chưa định thần lại được thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
-  Khép cửa lại ngay! 
Tiếng nói làm hắn giật bắn mình.  Có lẽ vì nó bất ngờ quá.  Thoạt đầu, hắn chợt nghĩ như vậy.  Nhưng không, hắn cảm thấy còn có một điều gì đó khác hơn.  Đúng rồi, giọng nói này có âm hưởng quen quen, dường như hắn đã có dịp được nghe ít nhất là một lần trong quá khứ.  Hắn vội đóng sầm cánh cửa lại theo mệnh lệnh của gã đàn ông, tuy trong lòng thoáng chút băn khoăn.  Vài phút im lặng trôi qua, mắt hắn dần quen với bóng tối.  Bây giờ thì hắn đã có thể nhận ra được bóng dáng lờ mờ của gã.  Gã đang ngồi trong một cái ghế bành mà lưng hướng về phía cửa cái.  Hắn di chuyển chầm chậm về phía chiếc giường ngủ trước mặt gã.  Rồi hắn khẽ khàng ngồi xuống, tập làm quen thêm với bóng tối.   
                                                
Có lẽ thấy được hắn đã định vị trên giường, gã đàn ông tiếp tục ban ra mệnh lệnh thứ hai cũng với cùng một giọng điệu lạnh lùng và khô khốc:
-  Cởi đồ ra.
Tiếng nói vang lên lại làm hắn giật mình thêm lần nữa.  Cái cảm giác quen quen trong giọng nói làm hắn càng thêm băn khoăn.  Hắn cảm nhận có chút gì đó ma quái đang diễn ra trong phòng.  Điều đó làm hắn thoáng chột dạ.  Tuy vậy, vốn quen với phản ứng nghề nghiệp sau năm năm hành nghề, hắn lần tay vào thắt lưng quần và bắt đầu cởi quần dài.  Chiếc quần Jean thời trang bó sát cơ thể làm hắn khó khăn hơn để cởi nó ra.  Trong khi cởi, hắn nghe tiếng thở bắt đầu dồn dập của gã đàn ông.  Bây giờ thì hắn đã lờ mờ thấy được thân hình trần truồng của gã:  Gã đã sẵn sàng.  Căn phòng ngày càng trở nên im lặng hơn.  Chỉ còn lại tiếng máy điều hòa với những âm thanh đều đều, tẻ nhạt.  Hơi thở của gã đàn ông ngày càng dồn dập hơn.
                                                                            
Loay hoay một lúc thì hắn cũng cởi xong chiếc quần Jean và quần lót.  Trên người hắn giờ chỉ còn chiếc áo thun hiệu cá sấu.  Hắn bắt đầu cảm thấy lạnh ở phần chân vì hơi lạnh từ máy điều hòa phả xuống đó.  Hắn có thể nhận ra được là gã đàn ông đang rất nôn nóng.  Trong khi hắn cố cởi nốt chiếc áo thun còn lại trên người  thì gã bắt đầu tiến đến sát bên giường và trườn mình về phía hắn.  Trong bóng tối lờ mờ, hắn có thể thấy sự căng thẳng hiện ra trên người gã.  Lúc gã chộp đôi tay trần vào cặp đùi vạm vỡ của hắn cũng chính là lúc hắn cố kéo chiếc áo qua khỏi đầu của hắn.  Cú chụp của gã làm hắn thoáng mất thăng bằng.  Hắn ngả nghiêng người về phía bên trái, nơi đặt chiếc đèn ngủ.  Khủyu tay hắn vô tình đè lên nút tắt mở của ngọn đèn.  Một luồng ánh sáng bất thần hắt ra làm gã đàn ông giật bắn người và nghiêng mình về phía sau.
                                                           
Ánh sáng của ngọn đèn ngủ tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để hắn và gã nhìn thấy mặt nhau.  Khi cặp mắt hắn vừa lướt qua gương mặt của gã, cũng chính là lúc hắn thấy mình kêu lên một tiếng rú nghe man dại như tiếng mèo hoang: 
- B.... aaaaaa….. 

Chương 5: Đời còn gì để mặn mà
Hắn lao nhanh ra khỏi khách sạn như một người đang bị ma đuổi, sau khi xỏ vội chiếc quần Jean và khoác trở lại chiếc áo thun mà hắn vừa cởi ra.  Hắn muốn trốn thoát ngay khỏi cái nghịch cảnh trớ trêu cùng cực mà định mệnh đã chơi khăm, vừa đặt để vào cuộc đời của hắn.  Có chết hắn cũng không tưởng tượng được cái điều khủng khiếp đó:  Cha hắn cũng như hắn – cha hắn là gay, và suýt chút nữa… “Trời ơi!” - Hắn thấy mình ôm đầu, rồi lắc mạnh và khẽ kêu lên.  Tâm thần hắn hoảng loạn.  Bước chân hắn liêu xiêu trên vỉa hè trông như một người đang say rượu.  Có một vài người hiếu kỳ giương mắt nhìn hắn ngạc nhiên, không hiểu điều gì đang xảy ra với hắn.
Hắn cứ thế bước đi, không ý thức được là mình đang đi về đâu.  Đêm thứ bảy cuối tuần, phố xá đã lên đèn và bao quanh hắn là những gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, những tiếng cười giòn giã, háo hức cho một đêm vui; nhưng hắn chẳng còn thấy, còn nghe gì cả.  Có một khoảng không mịt mù vừa chợt xâm chiếm tâm trí hắn, mà ở đó mọi vật cứ như rơi, rơi xuống mãi không dừng, và rồi, cuối cùng, nát vụn vỡ tan.  Gương mặt hốt hoảng và méo mó của cha hắn, ngay sau khi ánh sáng hắt vào mặt, vẫn như còn hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Bỗng dưng, hắn chợt thấy một cái thắt đau thật mạnh bên ngực trái, nơi vị trí của trái tim: Con tim hắn đang đau.  Như một phản xạ, hắn ngay lập tức đưa tay lên ôm lấy nó và hiện rõ trước mặt hắn, bấy giờ, là cái nhìn của cha hắn.  Ngay sau giây phút hốt hoảng, cha hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh; ông ta thay đổi ngay sắc mặt và khinh bỉ ném vào mặt hắn một cái nhìn lạnh lùng, như chẳng hề quen biết, trước khi mặc vội quần áo và bỏ đi.  Hắn chua xót tự nhủ với hắn rằng:  Ngay vào cái giây phút ấy, cái giây phút mà ông ta sắp làm tình với một thằng điếm đực, ông ta vẫn giữ cho mình cái thái độ khinh ghét gay, ông ta vẫn không dám đối diện với sự thật rằng:    Ông ấy là một gã gay.
Cũng trong cơn đau thót tim ấy, cái khoảng thời gian mười tám năm hắn sống ở nơi mà người đời thường gọi là “mái ấm gia đình” chợt quay trở về trong tâm trí hắn, như một cuốn phim quay chậm.  Đặc biệt là lần này, mọi thứ cứ hiện ra với một thứ ánh sáng rất rõ ràng, như một bộ phim đã được thuyết minh hoàn chỉnh.  Hắn ngỡ ngàng nhận ra mình bỗng dưng tìm được lời giải thích cho tất cả mọi bí ẩn đã ám ảnh hắn suốt một thời niên thiếu - những bí ẩn đã trở thành một ám tượng trong đời hắn, làm hắn lúc nào cũng cảm thấy mình bơ vơ, đơn độc và lạnh lùng.
Hóa ra ông ta chưa một lần tỏ ra thương yêu mẹ hắn, chỉ vì ông ta là gay, ông ta không yêu phụ nữ, nhưng ông ta đã không đủ dũng cảm để đối diện với nó.  Ông ta đã sử dụng mẹ hắn như một thứ bình phong để củng cố cho cái uy tín xã hội mà ông ta có được trong giới kinh doanh.  Hóa ra ông ta đã ghẻ lạnh và bạc đãi hắn chỉ vì ông ta là gay, nhưng ông ta đã không đủ dũng cảm để chấp nhận nó.  Bằng một thứ linh cảm nào đó, mà người ta thường hay gọi là “gaydar”, ông ta đã dự cảm được rằng rồi hắn sẽ phát triển thành một gã gay.  Ông ta đã ghẻ lạnh và bạc đãi hắn nhằm để phủ nhận và chối bỏ cái bản năng gay luôn bám theo ông ta từng phút, từng giây.  Ông ta đã không dám chấp nhận cái sự thật “ông ta là gay”, thì điều dễ hiểu là, làm sao ông ta có thể chấp nhận được cái sự thật “con ông ta cũng là gay”.
Nghĩ đến đấy, hắn chợt thấy trào dâng trong lòng mình một nỗi căm phẫn:  Ông ta đã quá hèn nhát và vô trách nhiệm.  Suốt cả một đời, ông ta đã sống trong một sự giả dối ti tiện, lừa dối chính bản thân mình và gieo bi kịch cho những người thân yêu nhất của mình.  Hắn còn nhớ rất rõ, nhiều lần hắn bắt gặp mẹ hắn khóc thầm trong bóng tối.  Ngày ấy, hắn chẳng hiểu vì sao, nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu:  Mẹ hắn đã nhận biết rằng cha hắn là gay.  Rồi hắn cũng bỗng nhiên hiểu được cái thái độ kỳ lạ mà mẹ hắn đã đối xử với hắn: không hẳn là thương yêu, cũng không hẳn là xa lánh.
Hóa ra, với bản năng của một người mẹ, bà đã nhận ra hắn là gay từ rất sớm.  Đã nhiều lần hắn bắt gặp ánh mắt ái ngại của bà nhìn hắn, nhưng hắn không hiểu vì sao.  Rồi những lần hắn đến bên bà, ôm lấy bà để biểu lộ thương yêu, thì bà vội tránh né và sau đó bỏ đi:  Bà đã ghê sợ hắn vì hắn là gay.  Một lần nữa, hắn lại thấy tim mình đau âm ỉ khi chợt nhận ra tất cả những sự thật phũ phàng đó.  Vậy mà, trong những ngày sống kiếp của một thằng điếm, hắn vẫn cứ hy vọng rằng một ngày nào đó, cha mẹ hắn sẽ nghĩ lại và rồi sẽ đi tìm hắn.
Bây giờ, tất cả đã hết.  Hắn nhận chân ra cuộc đời của hắn là cả một sự bế tắc chán chường, một con số không to tướng: không gia đình, không tình yêu, không hy vọng.  Tương lai?  Làm gì còn có cái gọi là tương lai cho một thằng điếm.  Bọn trong nghề của hắn thường bảo nhau:  “Một ngày làm điếm là sẽ cả một đời làm điếm”.  Hắn thấy đúng quá.  Làm điếm một đời không phải vì không thể dứt ra được, mà là do không muốn dứt ra.  Giống như một cái áo đã dính quá nhiều mực bẩn, thì giặt giũ nó nữa để làm gì. Năm năm làm điếm, năm năm bán xác thân cho biết bao gã đàn ông, hắn thấy mình dơ bẩn cả về thể xác lẫn tâm hồn.  Làm gì còn có một cơ hội nào cho cái thân phận như hắn!
Mải độc thoại với chính mình, hắn chẳng nhận ra là hắn đang bước lên dốc, bên lề đường đi dành cho khách bộ hành, của một chiếc cầu cao và lớn giữa lòng thành phố, cho mãi đến khi những ngọn gió mát và lạnh quất vào mặt hắn.  Nhìn xuống phía dưới của chiếc cầu sừng sững, hiên ngang nối hai bờ của thành phố, hắn thấy một dòng sông nước chảy xiết.  Một ý nghĩ chợt thoáng ngang qua đầu hắn:  Phải rồi, hắn sẽ nhờ dòng nước xoáy kia để rửa sạch tấm thân dơ bẩn của hắn, và cũng để giúp hắn có được một sự bắt đầu khác, hắn thực sự chẳng còn gì để lưu luyến cái thế giới đầy chán chường này.  Nghĩ vậy, hắn vội leo nhanh lên lan can thành cầu.  Đứng thẳng người trên một trụ cột xi-măng và trước mặt hắn giờ là một khoảng không rộng, hắn do dự vài giây rồi gieo mình xuống.  Cơ thể hắn lao thẳng xuống như một chiếc hỏa tiễn.  Chưa bao giờ hắn có được một cảm giác tự do và giải thoát như vậy trong đời của hắn!

Chương 6: Người đâu gặp gỡ làm chi 
Trong cái cảm giác mơ màng như đang trong một giấc ngủ say, hắn mơ hồ cảm thấy có một cái gì đó ấm nóng được đặt lên trên đôi môi của hắn và ở phía sau đôi vai của hắn, có một cái gì đó vừa săn chắc, vừa ấm áp vô cùng, mặc dù toàn thân hắn lạnh giá. Sau một cú ho sặc sụa, tống hết ra khỏi cơ thể hắn một lượng nước tanh nồng, hắn chậm rãi mở mắt và ngạc nhiên thấy mình đang nằm trong vòng tay của một gã thanh niên xa lạ khoảng 30 tuổi, trên bờ sông dài, rộng, vắng vẻ và không được sáng sủa cho lắm. Một ngọn đèn vàng gần đấy hiu hắt hắt ra những tia sáng nhợt nhạt.  Trời đang dần tiến sâu hơn vào đêm. Nhìn vào gương mặt điển trai, ưa nhìn của gã, thấp thoáng trong bóng tối mờ ảo; hắn cất tiếng hỏi với một giọng điệu hoang mang:
-  Anh, anh là ai? Sao tôi lại nằm ở đây? Mà anh đang làm gì tôi thế?
Với nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt, gã thanh niên trả lời hắn với một giọng nói thật trầm ấm và nam tính:
-  Em tỉnh lại rồi à?  Thế mà nãy giờ anh lo quá, không biết em có sao không.  Em có chuyện gì mà hành động dại dột như thế?  Nếu anh không có mặt trên cầu lúc ấy, và nhìn thấy em nhảy xuống sông, thì bây giờ coi như xong rồi đấy.
Lời nói của gã gợi lại trong trí óc hắn những gì vừa diễn ra trong cuộc đời của hắn.  Hắn chợt cảm thấy một nỗi thất vọng dâng tràn trong lòng mình:
Xong là sao chứ? Tôi có muốn sống nữa đâu, anh cứu tôi làm gì?
Nghe lời trách hằn học của hắn, gã thanh niên bối rối ra mặt.  Gã ngượng ngùng giải thích:
Anh xin lỗi em nhé.  Nhưng anh không thể nhìn người chết trước mặt mình mà không cứu.  Người thường đã không thể làm ngơ, thì làm sao một người hành nghề bác sĩ như anh lại có thể làm ngơ được chứ.
Nghe giọng điệu và lời phân trần của gã, hắn thấy buồn cười, ai đời cứu người mà lại cư xử như thể mình vừa làm điều gì lầm lỗi.  Thấy gã có vẻ hiền lành, tội nghiệp, hắn nhỏ giọng nói với gã:
- Hóa ra, anh là bác sĩ à?  Mà lúc đó, anh đang làm gì mà thấy tôi?
Lúc ấy, anh đang đứng trên cầu hóng gió, cách chỗ em nhảy xuống khoảng chục bước chân thôi.  Nhìn dáng em đi từ xa, anh đã linh cảm có điều gì đang xảy ra với em nên anh đã chú ý đến em.  Rồi khi nhìn thấy em leo lên lan can thì anh biết là em sắp làm gì rồi.  Mà chuyện gì đã xảy ra với em thế?
Câu hỏi của gã vô tình làm hắn cảm thấy lòng mình lại đau.  Hắn nhắm nghiền mắt lại như muốn xóa tan đi tất cả.  Hắn ước gì hắn có thể quên, quên hết.  Một thoáng im lặng trôi qua giữa gã và hắn.  Nhìn thấy thái độ của hắn, gã thanh niên nhận ra rằng mình đáng lẽ đã không nên hỏi câu hỏi ấy vào lúc này.
Một ngọn gió thổi qua làm cả hai bất giác rùng mình và nhận ra là cả hai người đều đang ướt sũng.  Gã thanh niên bất giác ôm chặt hắn vào người như muốn truyền hơi ấm.  Hắn thấy lòng mình xao động dữ dội với cái ôm đó. Hắn chưa bao giờ có cảm giác lạ lùng như thế này. Dường như ở gã thanh niên này có một cái gì đó thân quen và gần gũi lắm.  Cái cách anh ta ôm hắn vào lòng mới thật tự nhiên làm sao, như muốn chở che, như ấp yêu tình tự.
Nhận ra cử chỉ có thể gây hiểu lầm của mình, gã đẩy nhẹ hắn ra rồi lên tiếng hỏi:
Em ở đâu để anh đưa em về, nếu không thì cảm lạnh chết đấy?
Câu hỏi của gã đưa hắn về với thực tại.  Hắn thấy luyến tiếc phút giây này.  Hắn ước gì mình có thể được nằm yên như thế này, trong vòng tay này thêm một vài giây phút nữa.  Một vài giây phút nữa thôi. Trở về từ cõi chết, hắn thấy lòng hắn lạnh lẽo quá, hắn thực sự khát khao hơi ấm của một người nào đó. Và gã thanh niên này đã vô tình cho hắn chút hơi ấm đó.  Một cách rất miễn cưỡng, hắn nói với gã với một giọng thật trầm và nhận ra là mình đã vừa thay đổi lối xưng hô:
-  Thôi, để em tự về cũng được anh à. Phiền anh quá. Anh gọi cho em một chiếc taxi được không?
Thực lòng, hắn muốn anh đưa hắn về lắm, để hắn có dịp gần anh thêm một vài khoảnh khắc nữa.  Nhưng hắn lại không muốn anh thấy căn nhà trọ không mấy gì sang trọng cũng như tiện nghi của hắn.  Dẫu sao anh cũng là một bác sĩ, mà lòng kiêu hãnh của hắn thì luôn lớn vô cùng.
Anh móc trong túi ra chiếc điện thoại di động định gọi thì mới hay nó đã ướt sũng và không còn hoạt động nữa.  Nhẹ nhàng nhấc đầu hắn lên và đặt hắn nằm trên bãi cỏ, anh dịu dàng nói với hắn:
Em nằm ở đây đợi một tí.  Để anh ra ngoài đường lớn đón taxi cho em nhé.
- Còn anh thì sao?
- Anh ở một khách sạn phía bên kia cầu.  Tí nữa anh lội bộ về cũng được.
Nói xong, anh quày quả đi ngay, có lẽ anh sợ hắn đang lạnh mà phải chờ đợi lâu.  Nhìn dáng anh đi xa dần về phía đường lộ, hắn thấy lòng mình chợt buồn tê dại.  Dáng anh cao, cân đối và nở nang, có nét chững chạc và lịch lãm của một người đàn ông thành đạt trong xã hội.  Hắn chợt nghĩ vu vơ: Không biết hắn có bao giờ còn được dịp để nằm trong vòng tay ấm áp của anh lần nữa?  Lần đầu tiên trong đời sống 25 năm của một thằng đàn ông vốn luôn kiêu hãnh và lạnh lùng, hắn thấy mình trở nên yếu đuối và ủy mị như vậy.



Chương 7: Gặp lại nhau trên mạng
Đêm nay, hắn vừa hoàn thành xong bài viết nhật ký của hắn.  Hắn trải lòng mình đớn đau trên từng con chữ: những ngày tháng niên thiếu cô đơn và lẻ loi, sống trong sự ghẻ lạnh của những người thân yêu nhất; những ngày tháng sống bám cay đắng vào gã nhân tình ca sĩ còn già hơn cả cha của hắn; những ngày tháng làm điếm nhàn nhã nhưng đầy hờn tủi và cuối cùng, là lần giã từ cuộc sống thất bại của hắn. Viết xong, hắn thầy lòng mình nhẹ hơn hẳn.  Nhưng có một điều hắn đã giữ lại cho riêng mình:  Tình yêu vừa chớm nở mà hắn dành cho anh - người đã mang hắn trở lại với  cuộc đời này. 
Đã một tuần lễ trôi qua, hình ảnh anh lúc nào cũng ở trong tâm trí hắn.  Lần đầu tiên, hắn cảm nhận được thế nào là thực sự nhớ và yêu một người.  So sánh với mối tình đầu với thằng bạn học, hắn cười cho sự ngộ nhận con nít của mình ngày xưa.  Đã bao lần hắn nhắm mắt để hồi tưởng lại cái cảm giác êm đềm, lâng lâng khi nằm trong vòng tay của anh, khi bờ vai của hắn tựa vào bờ ngực căng đầy, êm đềm và nóng ấm của anh.  Tuy là một thằng điếm, đã từng chung chạ với nhiều người, nhưng chưa bao giờ hắn có được cái cảm giác nồng nàn và say đắm như thế.
Nghĩ về anh, chưa bao giờ hắn nghĩ về những điều xa hơn nữa. Chỉ cần hồi tưởng lại ánh mắt của anh nhìn hắn, nụ cười hiền hòa mà anh dành cho hắn, hắn đã cảm thấy thật ấm êm và hạnh phúc đến vô bờ. Nghĩ về anh, chưa bao giờ những khoái cảm xác thịt hiện lên trong tâm trí hắn. Và vì lẽ đó, hắn biết rằng, hắn đã thực sự yêu anh với tất cả tâm hồn mình, dù rằng trong thực tế hắn chưa biết gì nhiều về anh.
                                         
Rồi hắn lại thấy tự trách mình thật nhiều khi đến cái việc hỏi tên, địa chỉ hay số điện thoại của anh mà hắn cũng quên luôn.  Hắn đã quên vì trước khi chia tay với anh, hắn cảm thấy lòng mình buồn đến tái tê, chẳng còn thiết tha với điều gì nữa cả.  Anh cũng vô tình, ngay cả đến tên của hắn, mà anh cũng chưa hỏi.  Để bây giờ, trong nỗi nhớ anh thiết tha, hắn thấy bất lực quá, không biết làm cách nào để tìm lại được anh, để được nhìn thấy anh lần nữa.
Hắn quyết định dùng tên thật của hắn là Khắc Sơn và sử dụng ảnh thật của hắn làm avatar khi tạo dựng một tài khoản trên trang mạng xã hội.  Hắn làm điều đó với hy vọng mơ hồ là biết đâu anh cũng tham gia mạng xã hội đó và sẽ nhận ra hắn.  Hy vọng tuy mong manh nhưng an ủi nỗi tương tư của hắn được ít nhiều.  Vừa tạo xong tài khoản, hắn lập tức đăng những trang nhật ký mà hắn vừa viết xong.  Lần đầu tiên trong suốt cuộc đời lạnh lùng và câm nín của hắn, hắn phơi trần ra trước ánh sáng mọi ngõ ngách sâu kín trong tâm hồn mình, những bí mật khó nói của kiếp phận mình.  Hắn cảm thấy có chút áy náy, e ngại, nhưng nhu cầu được chia sẻ, được trang trải lòng mình đã thắng thế hơn trong suy nghĩ của hắn.
Đăng nhập trở lại vào trang mạng xã hội sau 24 giờ, hắn ngạc nhiên đến nỗi không tin vào mắt mình khi có quá nhiều binh luận chia sẻ với bài viết của hắn. Những lời chia sẻ thật chân tình từ những con người mà hắn chưa hề quen biết khiến lòng hắn cảm thấy được xoa dịu thật nhiều và cái khoảng đời mà hắn vừa sống qua như bớt đi cái sắc đen ảm đạm của nó.  Hắn thấy lòng mình xúc động khi có vài người nói rằng họ đã khóc rất nhiều khi đọc những gì hắn viết.  Khi hắn mở hộp thư thì một điều kỳ diệu khác đã lại xảy ra.  Thư của anh đó sao?  Hắn không dám tin đó là sự thật cho mãi đến khi hắn click vào cái nickname của anh và cái avatar với chân dung anh hiện ra trước mặt hắn.  Đúng là anh rồi!  Hắn như muốn nhảy dựng đứng lên.  Với tâm trạng thật phấn khích, hắn đọc ngấu nghiến từng dòng chữ mà anh viết cho hắn:
Khắc Sơn,
Bây giờ thì anh đã biết tên em rồi.  Lúc ấy, anh vô tình quá, đã không hỏi tên em cũng như địa chỉ để anh và em có thể liên lạc với nhau.  Em lúc ấy thì đang bị lạnh quá, mà anh thì lại đang lo lắng cho em, nên đến cái việc đơn giản nhưng cần thiết ấy lại không nhớ ra.  Trên đường lội bộ về khách sạn, anh đã tự trách mình thật nhiều.  Không hiểu sao, chỉ mới gặp em lần đầu, mà anh lại cảm thấy gần gũi với em quá, giống như anh em mình đã quen biết với nhau từ lâu lắm.  Có lẽ là do ánh mắt của em đã gợi niềm trắc ẩn trong anh.  Ánh mắt của em buồn quá! 
Nhìn vào cái avatar, anh nhận ra ngay đó chính là em, vẫn cái ánh mắt buồn u uẩn ấy.  Anh thật bất ngờ và vui sướng khi vô tình được gặp lại em nơi đây. Anh vừa đọc xong nhật ký của em.  Đọc xong những gì em viết, mắt anh cay quá.  Anh ngồi bàng hoàng cả giờ nhìn vào màn hình trắng và thấu hiểu đến tận cùng vì sao em đã quyết định lao mình xuống dòng sông rộng.  Anh bắt gặp ở em hình ảnh của một thằng em lạc loài cần được thương yêu và chở che.  Hãy xem anh như một người anh và cho anh cơ hội để làm điều đó với em, em nhé. 
Anh không sống ở Sài Gòn mà sống ở Hà Nội, nên không thể gặp em trực tiếp ngay được.  Hôm anh gặp em là ngày anh vào Sài Gòn để dự một cuộc họp chuyên môn quan trọng.  Anh hy vọng là khi nào anh có dịp vào Sài Gòn, anh em mình lại có dịp để gặp nhau trò chuyện.  Còn bây giờ thì chúng ta hãy giữ liên lạc với nhau qua trang mạng xã hội này nhé.
Anh sẽ đợi hồi âm của em.  Chúc em vượt qua được nỗi tuyệt vọng để sống vui hơn.
Anh,
Mạnh Hùng
  

Chương 8: Ngụp lặn trong tình yêu
Hạnh phúc đến với hắn bất ngờ quá khiến hắn như choáng ngợp.  Việc gặp lại anh trên mạng đã là một điều kỳ diệu với hắn.  Thế mà, hơn thế nữa, hắn còn lại nhận được sự thông cảm sâu sắc và quan tâm chân thành từ anh.  Đọc lá thư đầu tiên anh viết cho hắn, hắn như muốn nuốt từng chữ một, vì mỗi chữ là một lời mật ngọt anh đã gửi trao cho hắn.  Rồi chỉ qua vài lần chat với nhau, khoảng cách giữa hắn và anh dường như không còn hiện hữu.  Anh thân ái và nhẹ nhàng với hắn quá làm hắn luôn cảm thấy mình được vỗ về, an ủi.
Hắn thấy hắn yêu thích tất cả những gì thuộc về anh, từ dáng đi, ánh nhìn, giọng nói cho đến cả những suy nghĩ.  Với hắn anh có vẻ như là một vì thiên sứ hơn là một con người trần tục.  Vì thiên sứ ấy bây giờ đã đặt bước chân vào trong cuộc đời của hắn, giúp hắn quên hết đi những tủi hờn ngày cũ.  Hắn cảm thấy như mình vừa thực sự sống lại, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Anh đã cứu vớt thể xác hắn về từ giữa lòng sông rộng, và bây giờ, anh tiếp tục làm hồi sinh tâm hồn hắn vốn đã quá xơ xác, tiêu điều.
Hắn đọc ngày đêm một cách mê mải những bài viết của anh. Chúng cho hắn thấy ở anh một tâm hồn thật lãng mạn và một trái tim thật nồng nàn.  Cũng qua những bài viết đó, hắn biết được rằng cha mẹ anh đã qua đời cách đây vài năm trong một vụ tai nạn và anh hiện giờ chỉ còn lại một mình.  Anh cũng cô đơn và lẻ loi trên cõi đời này giống như hắn.  Có lẽ vì vậy mà anh đã dễ cảm thông với những ngang trái mà đời hắn đã trải qua.  Hắn càng cảm thấy mình thương yêu anh hơn bao giờ hết.
Thấm thoát đã gần sáu tháng trôi qua.  Sáu tháng hắn ngụp lặn trong tình yêu của anh.  Tình yêu ấy giữa hắn và anh chưa một lần được biểu lộ trực tiếp bằng câu nói “Anh yêu em” hay “Em yêu anh”.  Nhưng không thể nào nhầm lẫn được khi anh không ngày nào không gửi tặng cho hắn những bông hoa hồng đỏ thắm, vốn là biểu tượng của tình yêu và anh biết đó là loài hoa hắn yêu thích nhất.  Dẫu biết rằng chúng chỉ là những bông hoa ảo không hương, không sờ chạm được; hắn vẫn cảm thấy lòng mình rung động thật mãnh liệt mỗi lần anh gửi tặng.
Hầu như không ngày nào anh và hắn không chat với nhau trên mạng.  Chỉ thỉnh thoảng cuối tuần, anh và hắn mới nói chuyện điện thoại với nhau.  Không hiểu sao hắn vẫn thích chat với anh trên mạng hơn.  Có lẽ là bởi vì lúc ấy lời nói của anh và hắn được phát ra với một tốc độ chậm hơn nhiều, hắn có thêm thời gian để uống lấy những gì anh nói, cũng như chúng vẫn còn được lưu lại sau khi nói để hắn có dịp đọc lại trong những lúc nhớ về anh.  Nếu vì một lý do nào đó mà anh không thể lên mạng được, hắn thấy mình nhớ anh đến ngẩn ngơ.  Hắn cứ ghé nhà anh rồi ngồi hàng giờ nhìn ngắm anh trong ảnh.  Những ngày ấy thời gian trôi đi thật chậm.
Cũng đã sáu tháng nay, kể từ ngày gặp anh, kể từ ngày hắn trở về từ cõi chết, hắn không còn tiếp khách nữa.  Khách hàng quen vẫn gọi điện đến hắn hỏi han nhưng hắn đều phớt lờ.  Hắn không muốn làm cái nghề tủi nhục đó nữa.  Ngày trước hắn lao vào cái nghề oái oăm ấy vì hắn thấy hận cho cái cuộc đời khốn nạn của hắn.  Hắn muốn phá bỏ và tiêu hủy nó càng sớm càng tốt.  Bây giờ thì không.  Chưa bao giờ hắn thấy yêu cuộc đời tha thiết như thế này. Chưa bao giờ hắn trân quí cuộc sống của hắn đến như thế này.  Hắn đã có tình yêu của anh.  Hắn tin vào cái tình yêu đó.  Anh đã dạy cho hắn cách yêu với một trái tim chân thành và say đắm.
Bây giờ, hắn đã có một điều để trông chờ.  Đó là cái ngày được sống cùng anh dưới một mái nhà.  Anh đã nói với hắn là sau khi thu xếp xong một số công việc, anh sẽ bay vào Sài Gòn để rước hắn ra Hà Nội ở với anh.  Và rồi anh sẽ tìm cho hắn một công việc để làm ở đó.  Hà Nội là nơi anh đã sinh ra và lớn lên nên anh quen biết rất nhiều.  Việc tìm cho hắn một công việc là một điều quá dễ dàng đối với anh.  Tuy vậy, anh nói với hắn là anh không muốn hắn đi làm sớm.  Anh muốn hắn trở lại học cho xong chương trình đại học rồi hãy đi làm.
Thực lòng, hắn muốn đi học lắm theo lời đề nghị của anh, nhưng hắn lại không muốn sống bám vào anh. Càng yêu anh, hắn lại càng không muốn phụ thuộc vào anh.  Hắn muốn giữ nguyên vẹn hình ảnh hắn trong lòng anh là hình ảnh của một thằng đàn ông kiêu hãnh và khinh bạc.  Hắn biết anh yêu hắn cũng vì lẽ đó, nên hắn quyết sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà để hình ảnh đó của hắn bị mai một trong lòng anh. Tình yêu của anh dành cho hắn là thứ tài sản quí giá nhất trên đời mà hắn có được.  Hắn quyết sẽ không đánh đổi nó với bất kỳ điều gì.  Tạm thời, hắn cứ ầm ừ với anh cho qua chuyện nhưng hắn tự nhủ, hắn sẽ thuyết phục anh để cho hắn đi làm.
Chương 9: Xin lỗi anh, em chỉ là thằng điếm 
Cũng như thường lệ, đêm nay, hắn dõi mắt vào màn hình chờ đợi cái avatar của anh xuất hiện.  Chờ đợi không lâu, hắn đã nhận được tín hiệu từ anh:
Chào em. Hôm nay em khỏe không?
- Chào anh. Anh ơi, sao cả tuần nay, em thấy trong người khác lạ quá anh?
- Em cảm thấy như thế nào? Nói cho anh nghe đi, rồi anh chẩn đoán bệnh cho. Em đừng quên anh là bác sĩ đấy nhé.
- Dạ, em nhớ chứ, nên đêm nay em mới hỏi anh đây. Sao cả tuần nay, em cảm thấy sốt li bì và ho liên tục, anh ơi?  Mới đầu, em tưởng là cảm cúm thông thường, em có uống thuốc cảm nhưng không hết, anh ạ!
- Thế em có bị nổi hạch và nhức đầu không?
- Có nổi vài hạch, anh ạ.  Còn nhức đầu thì cũng có nhưng mà em nghĩ là do em nhìn vào màn hình máy vi tính nhiều quá.
- Em làm anh thấy lo quá.  Anh thấy tốt nhất là ngày mai em nên đi khám bệnh ngayđi.  Qua những gì em diễn tả, anh lo là nó nghiêm trọng hơn em tưởng đấy.
- Dạ, để ngày mai em đi khám bác sĩ xem sao, rồi em sẽ báo cho anh hay.
- Em ngoan lắm.  À, mà em ơi, một tuần lễ nữa anh sẽ vào Sài Gòn để đón em đấy nhé.  Em nhớ chuẩn bị hành lý sẵn sàng và báo chủ nhà trọ để trả phòng, em nhé.  Anh sẽ ở chơi với em vài ngày rồi đưa em ra đây với anh đấy.
- Dạ, em sẽ chuẩn bị.
….
Kết thúc buổi chat, hắn chưa bao giờ cảm thấy lòng hắn sung sướng đến thế.  Chỉ còn một tuần lễ nữa thôi, hắn sẽ lại được gặp anh, sẽ được nhìn lại gương mặt và dáng dấp đã hằn sâu trong trái tim hắn suốt sáu tháng qua.  Rồi sau đó sẽ là một đời sống mới, ở một nơi mới.  Hắn sẽ bắt đầu làm lại cuộc đời hắn từ đầu bên cạnh người mà hắn yêu thương nhất trên cõi đời này.
Cái hạnh phúc ấy cứ dâng trào trong lòng hắn mỗi khi hắn nghĩ đến.  Mà hắn thì hình như nghĩ đến nó suốt ngày đêm nên lòng hắn cứ luôn ở trong trạng thái nôn nao làm hắn không ngủ được.  Đã thế cơn sốt và ho lại làm khó dễ hắn, không chịu giảm bớt chút nào, dù hắn đã đi khám bác sĩ.  Bác sĩ đã làm xét nghiệm máu và hẹn hắn đến lấy sau một tuần.  Khổ nỗi là buổi hẹn lại trùng khớp với giờ mà hắn đã hẹn với anh, nên hắn đã phải bảo anh dời lại giờ hẹn để hắn có đủ thời gian ghé qua văn phòng bác sĩ.
Sau bao chờ đợi trong niềm hạnh phúc vô biên, rốt cuộc ngày anh hẹn hắn cũng đã đến.  Hắn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.  Hắn cũng đã báo cho chủ biết là sẽ trả lại phòng trọ trong vài ngày tới.  Hắn thức sớm hơn mọi bữa, tắm rửa sạch sẽ và chọn bộ áo quần hắn thích nhất.  Hắn muốn gặp lại anh với phong độ tốt nhất mà hắn có thể có được.  Nhớ lần gặp đầu tiên, cả anh và hắn đều ướt như chuột lột. Hình ảnh ấy khiến hắn bật cười.  Ngay lúc ấy, có tiếng điện thoại reo, hắn nhanh tay bấm nút trả lời, biết chắc rằng đó chính là anh chứ không ai khác. Đúng như hắn dự đoán, tiếng nói thân quen của anh vang lên ở phía bên kia đầu giây:
Em ơi, đúng 10 giờ anh sẽ đợi em ở quán Không Tên trên đường Pasteur nhé.  Em nhớ đúng hẹn nhé.
- Dạ. Em ghé văn phòng bác sĩ lấy kết quả xét nghiệm máu xong thì em sẽ ghé quán để gặp anh ngay.  Anh cứ ở đó chờ em nhé.
- Ờ, anh sẽ chờ em.  Nếu em có trễ chút ít thì anh cũng vẫn sẽ chờ em.  Anh hẹn em lát nữa sẽ gặp nhé.
Tiếng anh nói im bặt sau lời hẹn.  Hắn ra khỏi phòng trọ, đón một chiếc xe taxi đến văn phòng bác sĩ.  Ngồi trên xe, lòng hắn chợt cảm thấy lo lắng mơ hồ: Có khi nào kết quả xét nghiệm lại xấu không?  Suy nghĩ hồi lâu, hắn cho rằng không thể nào, vì hắn luôn sử dụng bao cao su trong suốt tất cả những lần đi khách.  Hắn tự tin là hắn đã hết sức cẩn thận.
Chiếc xe taxi đậu lại trước văn phòng bác sĩ.  Hắn bước xuống xe, nôn nóng đi vào.  Trong phòng chờ không có ai, cô nhân viên ra hiệu cho hắn cứ mở cửa bước vào.  Thấy cửa mở, vị bác sĩ ngước mắt nhìn lên. Trông thấy hắn, ông ta ra hiệu cho hắn ngồi xuống chiếc ghế trước mặt mình rồi khẽ khàng nói với hắn:
-  Kết quả xét nghiệm đã có rồi, cậu ạ.
Lo lắng nhìn vào mắt vị bác sĩ, hắn hỏi nhanh với một giọng điệu thật bồn chồn:
-  Kết quả ra sao hả bác sĩ?
Tránh nhìn vào mắt hắn, vị bác sĩ trả lời hắn với một giọng điệu như có lỗi:
Tôi rất lấy làm tiếc cậu ạ.  Qua kết quả xét nghiệm máu cho thấy là cậu đã bị dương tính với kháng thể HIV.
Câu trả lời của bác sĩ như một cú sét đánh vào tai hắn. Hắn như không tin nổi vào tai mình.  Hắn lắp bắp hỏi:
Bác .. sĩ… nói… sao?  Như… vậy… có… nghĩa… là… tôi… đã… bị… Aids.. rồi.. à.  Bác… sĩ… có… chắc… không?
Hắn cố gặng hỏi lần nữa với hy vọng là có một sự lầm lẫn nào đó ở đây không.  Nhưng vị bác sĩ vẫn lắc đầu buồn bã:
Tôi đã làm xét nghiệm ba lần và đều cho cùng một kết quả, cậu ạ.  Không thể có sự nhầm lẫm được. Nhưng cậu chỉ mới nhiễm vi khuẩn HIV thôi, chứ bệnh cậu chưa chuyển qua giai đoạn Aids.  Bao giờ thì nó chuyển qua giai đoạn đó tùy thuộc vào cách sống và sự giữ gìn sức khỏe của cậu.
Hắn thất thểu rời khỏi phòng khám bác sĩ như một kẻ mất hồn.  Đất như vừa đổ sụp dưới chân hắn.  Hắn thấy từng bước chân mình đi lao chao như đang cỡi trên những ngọn sóng.  Còn bầu trời trước mặt hắn nữa, sao mà âm u và tối đen thế.  Chỉ mới đây thôi mà trời đã vào đêm rồi sao?
Thế là đã thực sự hết.  Hết thực rồi.  Chẳng còn cơ hội nào cho một thằng điếm như hắn làm lại cuộc đời. Tại sao định mệnh lại nghiệt ngã với hắn đến như thế?  Tại sao lại không cho hắn chết giữa dòng sông rộng vào ngày hôm ấy?  Tại sao lại để hắn sống, để rồi bắt hắn phải đối diện với cái sự thật quá phũ phàng này?  Hắn thấy mình muốn thét gào lên cho thỏa nỗi căm hờn cái định mệnh oan khiên vừa phủ trùm lên cuộc đời hắn.
Tiếng điện thoại reo làm hắn chợt tỉnh giữa những dòng suy nghĩ u mê và đen tối.  Với một động thái vô hồn, hắn đút tay vào túi, lấy chiếc điện thoại ra và bấm vào nút trả lời.  Tiếng của anh vang lên bên kia đầu máy:
Em ơi, xong chưa em.  Bao giờ em đến?  Anh đã đến quán và đang ngồi chờ em đây.
Mỗi lời nói của anh như xé nát lòng hắn.  Cái tình yêu ấy, cái hạnh phúc ấy ngỡ đã nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay hắn, sao giờ lại trôi tuột đi như chưa hề có bao giờ.  Nỗi chua xót làm bờ môi hắn đông cứng, hắn thấy mình không thể nói được lời gì với anh.  Bên kia đầu máy, tiếng anh lại hoang mang, giục giã:
Em ơi, sao em không trả lời anh?  Có chuyện gì thế em?  Nói cho anh nghe đi.
Lời giục giã ân cần và tha thiết của anh như khứa vào trái tim đang rỉ máu của hắn.  Hắn không dằn lòng được nữa, bật lên một tiếng nấc nghẹn ngào.  Hắn chưa bao giờ khóc trong suốt cả cuộc đời nhiều ngang trái của hắn.  Thế mà giờ đây những giọt nước mắt đàn ông đã trào ra tức tưởi từ khóe mắt u buồn của hắn.  Những giọt nước mắt của một thằng đàn ông khinh bạc chắc có lẽ đang bỡ ngỡ với lần đầu tiên chạm mặt cuộc đời nên cứ loay hoay mãi chẳng biết chảy về đâu.  Chúng cứ ở mãi đấy trên gương mặt hắn rồi loang ra làm gương mặt hắn ướt đẫm.
Sau tiếng nấc ấy, có lẽ anh ở đầu máy bên kia đã hiểu điều gì đã xảy ra với hắn.  Giọng anh vang lên nghẹn ngào, cầu khẩn:
Sao lại khóc em?  Có chuyện gì thế?  Dẫu cho có chuyện gì thì cũng hãy đến với anh.  Anh sẽ luôn ở bên em mà.  Anh van em đấy.  Hãy đến với anh ngay đi em.
Trái tim hắn đã nhiều lần đau, nhưng chưa bao giờ hắn lại thấy nó co thắt với một nhịp đập kỳ lạ như thế này.  Mỗi một nhịp đập để lại một cơn đau thật nhức nhối và dai dẳng.  Hắn cảm thấy mình không thể chịu nổi nữa nếu cứ phải tiếp tục nghe những lời van xin ấy của anh.  Hắn cúp máy trong tiếng khóc vỡ òa.
Không!  Hắn không thể!  Hắn không thể đến với anh! Trăm lần không và vạn lần không!  Hắn biết lần lỗi hẹn này có thể làm trái tim anh nát tan thành từng mảnh, nhưng hắn thành thật xin lỗi anh, hắn không thể.  Có một lúc nào đó, hắn tưởng rằng hắn đã thực sự lột xác để hoàn toàn xứng đáng với tình yêu thiên sứ của anh.  Nhưng không, hóa ra hắn vẫn chỉ là một thằng điếm - một thằng điếm đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ.
Dẫu sao, hắn cũng cám ơn tình yêu ấy của anh thật nhiều.  Hắn sẽ không tự hủy mình nữa đâu.  Anh đã dạy cho hắn cách sống và yêu.  Hắn sẽ sống và chiến đấu với bệnh tật của hắn, với tình yêu của anh luôn hiện hữu trong trái tim hắn.  Rồi có thể hắn sẽ vượt qua căn bệnh hiểm nghèo để sống một đời sống có ý nghĩa hơn, hay là hắn sẽ gục ngã và đi vào miền đất lạnh.  Những điều đó hắn không chắc, vì tất cả còn ở phía đằng trước.  Nhưng có điều này hắn chắc lắm: Hắn sẽ yêu anh suốt cả cuộc đời này – cái cuộc đời mà hắn đã được tạo hóa thiết kế chỉ để yêu… đàn ông.
20/02/2012
Jeffrey Thai 


No comments:

Post a Comment