Saturday, December 15, 2012

Tình Chết Theo Mùa Đông



Bây giờ là một buổi chiều mùa đông, rét mướt và giá lạnh.  Anh ngồi một mình trên băng ghế đá công viên.  Công viên đìu hiu, không có bóng dáng một ai.  Ôi, công viên mùa đông!  Có lẽ chẳng có gì buồn hơn một công viên vào mùa đông.  Chẳng có ai lại hẹn hò nhau ở một công viên mùa đông.  Chung quanh chẳng có gì, ngoài những xác lá chết.  Hàng nghìn, hàng vạn chiếc lá đã đổ, và rồi úa nhàu trên những lối đi, bỏ lại những hàng cây khô trơ trụi đứng đó, như những linh hồn không tình yêu.

Bây giờ là một buổi chiều mùa đông, rét mướt và giá lạnh.  Anh ngồi một mình, lẻ loi ngắm bầu trời trên cao.  Bầu trời xám xịt, không nắng ấm, không ráng chiều.   Ôi, bầu trời mùa đông!  Có lẽ chẳng có gì buồn hơn một bầu trời vào mùa đông.  Chẳng có ai, ngoại trừ anh, lại mải miết ngắm nhìn bầu trời mùa đông.  Trên cao đó, chẳng có gì để nhìn, ngoài những cụm mây xám.  Anh ngồi đây, nơi chúng mình từng hò hẹn, lặng nhìn những cụm mây xám trôi mênh mang trên bầu trời cao rộng.  


Và rồi, anh thấy gì, em biết không?  Anh thấy… một đôi chim – một đôi chim đang lang thang giữa trời đất mùa đông.  Chúng bên nhau, cánh liền cánh, nhởn nhơ bay giữa bầu trời âm u và hoang vắng.  Thỉnh thoảng, chúng lại cùng nghiêng chao, đập xòe đôi cánh nhịp nhàng theo một vũ điệu lứa đôi nào đó.  Nhìn chúng, bất giác, anh chợt thấy nhớ.  Anh nhớ em thật nhiều, em ơi!  Nỗi nhớ chợt ùa về, làm đau nhói như có một mũi tên đang xuyên thấu trái tim anh.  Nỗi nhớ chợt dâng cao, dâng cao chơi vơi, và rồi, lan rộng ra, bủa giăng tê tái khắp cả hồn anh. 

Anh nhớ những tháng ngày chúng mình đã cận kề như đôi chim ấy.  Bên nhau, chúng mình đã cùng sống qua những mùa đông buốt giá của cuộc đời.  Trong vòng tay anh, em vẫn thường hay hỏi:  “Mùa đông, anh có lạnh không?”  Anh trả lời:  “Không, mùa đông có gì lạnh đâu.”  Mùa đông không lạnh vì có hơi thở em ấm nồng, thổi nhẹ lên bờ ngực trái của anh, nơi có một trái tim đang đập rộn ràng.  Mùa đông không lạnh vì có mái tóc em dài thơm hương, phủ ấm bờ vai anh, phủ ấm cả một linh hồn thôi không còn đi hoang…

Không còn em, mùa đông rét mướt và lạnh giá hơn cả bao giờ.  Mùa đông trở nên rét mướt từ dạo em ra đi, bỏ lại mình anh độc thoại với cuộc tình dang dở.  Mùa đông trở nên lạnh giá kể từ khi em quay lưng, bỏ lại đàng sau tình sử của hai đứa mình.  Sự chia tay của một cuộc tình, nhất là một cuộc tình đầu, tưởng cũng chỉ là chuyện thường tình thế thôi.  Anh tưởng là rồi lòng sẽ quên, rồi niềm yêu sẽ phôi pha, và chuyện tình chúng mình sẽ chỉ còn là dĩ vãng…

Nhưng tưởng vậy mà không phải vậy.  Mỗi mùa đông trôi qua, anh thấy hồn mình băng giá hơn và nỗi nhớ về em dâng đầy hơn như con nước lớn.  Em ơi, làm sao cho anh quên?  Người ta có thể học mọi điều trên cõi đời này, nhưng có một điều con người sẽ mãi chẳng bao giờ học được.  Đó là cách làm sao để quên đi một người.  Em ơi, có phải chăng vì đó là tình đầu nên tình chẳng thể phôi phai?  Có phải vì đó là tình đầu nên chúng mình đã yêu thương nhau quá đỗi, với tất cả sự hồn nhiên và say đắm; để rồi, nhận chân ra một hiện thực trái ngang:  Càng yêu nhau, càng xa nhau mãi mãi?

Mười năm!  Mười mùa đông đã trôi qua từ dạo em đi.  Mười mùa đông lá trút xuống ào ạt từ những thân cây mà một thời lá từng gắn bó.  Rồi lá nằm trơ vơ, úa nhàu, tơi tả trên những lối đi xưa.  Mỗi mùa đông đến, anh lại ngồi đây, trên ghế đá công viên này, để đếm xem có bao nhiêu chiếc lá đã… qua đời.  Bấy nhiêu xác lá là bấy nhiêu ngày chúng mình đã cách xa nhau, bấy nhiêu ngày anh sống với cõi lòng xanh xao, không nắng chói trong tim, không hơi ấm trong hồn.  Em ơi, anh sợ!  Anh sợ lắm những ngày biệt ly đó.        

Nỗi sợ cứ như một niềm ám ảnh đeo bám khôn nguôi.  Anh không muốn đối diện với nó, nên đã tự dối mình rằng em vẫn đâu đó thôi, quanh quất bên đời này, và rồi, em sẽ lại về bên anh.  Rồi em đã về.  Em về giữa một đêm mưa gió.  Ôi, gió!  Ôi, mưa!  Gió gào thét đường gió.  Mưa vần vũ đường mưa.  Mưa gió bão bùng đêm chúng mình gặp lại.  Có phải gió mưa là điềm bất trắc, nên buổi gặp lại nhau là buổi gặp gỡ cuối cùng?  Lời em nói với anh là lời đắng, lời cay, lời trách hờn sau cuối cho một cuộc tình. 

Thà rằng em đừng bao giờ về.  Thà rằng như thế.  Để niềm nuối tiếc trong anh cứ mãi dâng cao theo ngày tháng.  Và trong niềm nuối tiếc ấy, anh lại thấy mình chắt chiu một hy vọng.  Hy vọng rằng tình sẽ lại nồng sau những mùa đông cách xa băng giá.  Nhưng giờ, thế là hết.  Vì ai?  Vì sao?  Những câu hỏi đã trở thành điệp khúc quen thuộc của những câu chuyện tình yêu.  Câu trả lời có là như thế nào thì mình cũng sẽ phải xa nhau vĩnh viễn, và em sẽ về một phương trời xứ lạ. 

Vào một chiều đông, khi mưa buồn giăng kín bầu trời xám, anh đã chôn tình mình vào trong lòng huyệt lạnh.  Đào nấm mộ sâu để vùi lấp những chứng tích tình yêu, trong tiếng kinh chiều vang động làn sương mù, anh thấy tình mình tựa như một thoáng phù du:  còn đâu môi em mềm, còn đâu làn tóc rối, niềm yêu chưa kịp tan biến đã hóa thành niềm... xa xôi.  Tình mình thôi đành vào cõi hư vô.  Chỉ còn lại đây, trong cõi nhân gian này, một tiếng thở dài... thiên thu.      


Bây giờ là một buổi chiều mùa đông, rét mướt và giá lạnh.  Anh ngồi đây một mình, ngắm mây trời và đôi chim bay.  Mây ngàn đời mây vẫn sẽ trôi, còn đôi chim sẽ về nơi tổ ấm.  Anh chợt thấy lòng mình lạnh lẽo và cô đơn quá.  Dường như có ngọn gió đông nào vừa thổi qua đây xào xạc.  Mà không, có ngọn gió nào đâu.  Chỉ có tiếng những chiếc lá trên mặt đất đang khẽ kêu lên xạc xào vì có ai đó vừa vô tình qua đây.

Những chiếc lá mùa đông là những chiếc lá đã qua đời. 
Tình mình là tình mùa đông, nên chẳng còn gì sót lại. 
Còn chăng là muôn kiếp để khóc cho nhau, để khóc cho một cuộc tình đã xa tầm tay với. 

Em ơi, tình đã chết theo... mùa đông.   

15/12/2012
Jeffrey Thai

1 comment:

  1. Môi Em mềm còn thơm hơi
    Tóc Em dài còn buông lơi
    Ngàn niềm yêu chưa tan trên đời
    Dáng xa vời... hận thiên thu..

    ReplyDelete