Có một mùa xuân trong một ký ức đã xa, nhưng chẳng bao giờ
phai nhòa theo năm tháng. Ngày ấy, ta là
khách lãng du chợt tình cờ gặp người giữa một chiều xuân đẹp. Mùa xuân bao giờ cũng đẹp. Có nắng hồng, có gió mát, có mây trôi. Xuân đẹp đến nỗi chim ngẩn ngơ giữa trời
cao. Xuân đẹp đến nỗi làm lòng ta chợt
trở nên yêu đời rất lạ. Và trong một thoáng
ngất ngây, ta đã trao trọn trái tim mình cho một nụ cười thật hồng. Nụ cười ấy chỉ thoáng qua thôi nhưng nhân ảnh
ở lại suốt cuộc đời, và tình yêu ta trao người vương vấn mãi trên những dặm đường
gió bụi về sau.
Kể từ ngày hôm ấy, ta không còn là ta của những ngày tháng phiêu
bạt cũ. Qua rồi những ngày vô tư vui sống. Qua rồi những bước chân phiêu lãng hồn nhiên. Ta thấy tim ta xao xuyến mỗi khi chợt nhớ đến
phút giây gặp gỡ tình cờ. Rồi ta thích
ngắm mây bay trên trời cao để thả hồn mơ tưởng đến người. Rồi ta thấy ta yêu những đóa hoa tha thiết, vì
chúng mang bóng dáng nụ cười người xinh như hoa mộng. Rồi những đêm trăng sáng, ta thẩn thờ ngồi bên con suối mát, ngắm dòng nước trôi và ta thấy thấp thoáng ảnh hình người hiện về trên ánh
bạc lấp lánh. Bên dòng suối ấy, đã bao lần
ta thức cùng đêm chỉ để nghĩ về một hình bóng thôi.
Cuộc đời đẹp làm
sao khi có một ai đó trong tâm tưởng để cho ta ôm ấp và nhớ nhung. Cuộc đời căng đầy mộng ảo khi con người đắm mình
trong cơn mê tình ái. Đời ta từ
khi có hình ảnh người chợt trở nên đáng sống chi lạ. Lần
đầu tiên, ta muốn dừng những
bước chân mê mải. Lần đầu tiên, ta chợt nghĩ đến một thứ hạnh phúc thật đơn sơ. Hạnh phúc ấy là hình ảnh của mái nhà tranh bên con suối nhỏ, có hoa nở đầy ở
chung quanh và những đàn bướm chao lượn miệt mài. Trong mái nhà nhỏ bé ấy, có hai trái tim sẽ sống
với nhau bằng hương hoa mật ngọt của tình yêu, và có lẽ chẳng thiên đường nào bình
yên hơn thế nữa.
Thế nhưng, có
một ngày đã đến - một ngày ta không bao giờ muốn. Nhưng muốn hay không thì cũng thế mà thôi. Muốn hay không thì dòng đời vẫn trôi theo những
ngả rẽ đã được định rồi. Muốn hay không
thì đôi bàn tay trắng cũng chẳng thể nào xoay trở được. Kẻ lãng du có gì cho cuộc đời mình? Một tâm hồn lãng mạn và một ý chí tang bồng. Tất cả có lẽ chỉ là thế. Hắn cứ tưởng rằng hắn có thể ôm được mây trời
trong vòng tay đắm đuối, nhưng có ai có bao giờ lại giữ được khói và mây. Tình yêu hắn ấp ủ trong thầm lặng giống như
khói và mây ấy. Tình là tình buồn như khói. Tình là tình sầu như mây.
Rồi có một ngày - ngày cánh hoa xưa mang hương sắc để trao
trọn cho kẻ khác, ngày cánh hoa xưa khép lại những yêu dấu thơ ngây để về với người. Ngày ấy cũng là ngày sầu dâng lên môi ta tê tái. Ôi, sầu
dâng đầy và chết lịm trong men cay ta uống, đưa hồn ta về một cõi vắng xa. Ta thầm thì với người lời từ tạ cay đắng mà lồng
ngực không ngừng nấc nghẹn những nhịp tim đập hấp hối. Thôi, thế là hết, là ngăn cách từ đây và mãi
mãi, là tan vỡ hết rồi những mộng mơ
chưa kịp nói. Trong chếnh choáng
hơi nồng, nỗi nhớ trỗi dậy trong ta da diết hơn bao giờ hết. Ta nhớ người, nhớ ánh mắt, nhớ bờ môi, nhớ làn
hương trinh nguyên thoang thoảng... Có một
nỗi buốt giá thật sâu chợt xâm chiếm lòng ta:
Giá mà ta kịp một lần
nói với người rằng, ta đã yêu người từ lần gặp gỡ ấy.
Tình thầm lặng, tình không nói, tình cất giữ trong tận đáy cõi
lòng mới âm ĩ và mãnh liệt làm sao. Đã
bao lần ta độc thoại với bóng mình in trên vách về nỗi u tình ấy. Ta yêu người với một trái tim hồng hoang quá đỗi. Tình ta trao người trắng trong như con suối
trong xanh và mát ngọt cả một dòng. Ta đã
mộng mơ và ấp ủ tình yêu ấy với những xúc cảm trinh nguyên nhất, không một phút
giả trá, không một nét dối lừa. Ta đã dệt
nên một cơn mơ tình ái mà trong đó hình ảnh người sáng lóa như thiên thần ở trên cao, còn ta phủ phục
dưới chân làm một tín đồ khờ dại. Thiên thần ấy giờ đã biến tan để ta trở thành
kẻ tín đồ đi hoang… một
kiếp.
Thế là, em về với người, còn ta tiếp bước những tháng ngày lang bạt cũ. Mộng
vỡ rồi có còn gì để ràng buộc bước chân đi.
Mái nhà tranh ta chưa kịp dựng lên, mà những xác lá tranh đã lả tả trôi theo dòng nước
cuốn, khi giông gió chợt đi qua. Lời yêu ta chưa kịp thốt ra với người,
dẫu chỉ một lần thôi, đã trở thành lời
đắng ở bờ môi, khi người vô
tình ngoảnh mặt. Thôi thì đi, để ta quên người, để gió sương làm mờ
phai đi ân tình cũ. Thôi thì đi, để người quên ta, để khỏi ai phải bận lòng về gã lữ khách tình cờ dừng
chân lại vào một chiều xuân ấy. “Đến và đi. Hợp và tan.
Âu tất cả đều là duyên số”. Ta bước
chân đi, lòng tự an ủi trái tim đau của mình như thế.
Có những buổi chiều về, ghé qua đêm ở những quán trọ bên đường, ta cảm thấy sương gió nặng
trĩu quá đỗi trên đôi vai mình gầy guộc.
Đêm buông xuống và đêm dài thăm thẳm như sẽ chẳng bao giờ qua. Một nỗi mệt nhoài cùng cực lặng lẽ xâm chiếm
cơ thể ta và một nỗi cô đơn nào đó tràn về choáng ngập cả một buồng tim tan tác. Đó cũng chính là lúc nỗi nhớ về người sống dậy
trong ta như con thác dữ . Trong bóng đêm,
nỗi nhớ mang hình thù của một con quái vật, xâu xé tơi bời cõi lòng ta đang đắm
chìm trong một cõi cô miên. Cõi yêu ấy
giờ là một cõi cô miên, vì người đã lìa xa rồi vùng trời cũ, chỉ còn lại mình
ta âm thầm tưởng tiếc.
Đêm nay là một trong những đêm cô đơn ấy của cuộc đời. Sao ta
chợt thấy toàn thân mình lạnh giá! Trong
hành trình đi qua đời sống, đã có thêm nhiều nỗi buốt giá phủ xuống đời ta, nhưng
nỗi buốt giá đầu đời người trao ta vẫn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua. Có lẽ
vì là tình đầu đời nên tình không dễ phôi pha.
Có lẽ vì là tình âm thầm nên tình muôn đời nhức nhối.
Trong lạnh lùng, ta nhớ về người mê mị và ngỡ ngàng nhận ra một điều kỳ
bí: Tình ta trao người ngày nào vẫn vẹn
nguyên hơi ấm trong một góc nhỏ của trái tim.
Nó ngồi đấy, lặng im bên một bếp lửa hồng
Nhớ về người hôm nay, ta muốn gửi cho người những lời yêu thương
chưa kịp nói, những lời nói
chân thành nhất của một trái tim chưa hề biết dối gian. Nhớ về người hôm nay, ta muốn gửi cho người
những mộng mơ ngày ấy mà ta luôn ghi trọn trong lòng, và đã gói chúng lại thành một thứ hành
trang đem theo trên những dặm đường lữ thứ.
Nhớ về người hôm nay, ta muốn gửi theo gió ngàn bay một lời tâm tình đến
người rất khẽ. Rằng: Người
biết không, có điều này ta chưa bao
giờ có dịp được nói. Rằng:
Người biết không, ta đã luôn yêu người bằng trái
tim chưa hề biết yêu ai.
14/04/2013
Jeffrey Thai
Nhạc phẩm: Yêu Thầm
Tác giả: Nhạc sĩ Lam Phương
Đọc và lặng theo những nốt nhạc trầm của một tình yêu thầm lặng không biết đã bao nhiêu lần, vậy mà bây giờ em mới có thể ngồi đây gõ vài dòng...
ReplyDeleteCơn bão vừa quật ngã em và rồi giai điệu cất lên từ áng văn bập bềnh tình yêu và nỗi nhớ của anh lại vực em dậy.
Một lần nữa, sức mạnh của ngôn từ đã truyền cho em cảm giác đang sống; nét đẹp ngôn từ mang đến cho em cảm xúc về tình yêu dịu dàng dù xa lắm.
Thật sáo rỗng nếu em cất lời cảm ơn anh, nhưng sự thật anh đã đem lại cho em niềm vui nhẹ nhàng sau nhiều ngày em hiu hắt giữa cuộc đời.
Em chợt nhìn thấy chút yêu thầm ngây ngô của mình ngày ấy. Ngây ngô đến tội nghiệp. Và nhờ chút yêu thầm ngây ngô ấy mà em viết thư hay hơn, tập tọe làm thơ - ý mỏng như xác lá rừng chiều khi tình thì thật dày.
Anh cho em xin đoạn này nhé!
"...Ta yêu người với một trái tim hồng hoang quá đỗi. Tình ta trao người trắng trong như con suối trong xanh và mát ngọt cả một dòng. Ta đã mộng mơ và ấp ủ tình yêu ấy với những xúc cảm trinh nguyên nhất, không một phút giả trá, không một nét dối lừa. Ta đã dệt nên một cơn mơ tình ái mà trong đó hình ảnh người sáng lóa như thiên thần ở trên cao, còn ta phủ phục dưới chân làm một tín đồ khờ dại. Thiên thần ấy giờ đã biến tan để ta trở thành kẻ tín đồ đi hoang… một kiếp."
Em đã sang bên này để tìm chút tĩnh lặng, cũng là để anh biết rằng: đôi cánh em có mỏi khi vừa qua vùng trời bão giông nhưng em vẫn đang ngẩng đầu kiêu hãnh. Hãy động viên em nhé!
Anh có ý mong em mà không thấy em ghé. Anh sợ là có thể có điều gì đó không ổn với em chăng. Hôm nay, em đã xuất hiện và chia sẻ cảm xúc của mình, anh thây ít nhiều nhẹ nhõm. Có điều gì đó không hay đã xảy ra, nhưng bây giờ đã tạm ổn, phải không em?
DeleteKhông hiểu sao bây giờ anh lười biếng giao lưu trên thế giới ảo quá. Có lẽ vì những giao lưu đó sáo rỗng và hời hợt quá, chẳng có ý nghia gì nhiều. Dĩ nhiên, em là một ngoại lệ. Gần đây, có bạn Nhatnam Yester có để lại ấn tượng trong anh giống như ấn tượng anh đã có về em. Anh cảm thấy vui về điều đó, vì nó giúp anh tin là vẫn tồn tại đâu đó những con người có ít nhiều chiều sâu trong suy nghĩ.
Anh nhận ra ở trong đời sống em có khá nhiều bất trắc. Cố gắng giữ để lòng mình bình yên và cuộc sống mình được êm đềm, em nhé. Chúc em luôn có được sức khỏe ổn định để sống vui hơn.