Monday, February 17, 2014

Đợi Ngày Nắng Lên - Jeffrey Thai


I

Bỗng dưng, đêm nay, gã lại muốn ngồi xuống để viết một cái gì đấy. Điều đó vừa giống như một nhu cầu, vừa giống như một cuộc tìm kiếm. Khi viết là lúc lột trần tâm hồn mình ra, bắt nó đối mặt trình diện với đời sống. Người viết không hề biết được là có ai trong cái đời sống ấy sẽ chịu khó để đưa ánh mắt nhìn vào khoảng tâm hồn được bóc ra trần trụi ấy không, nhưng việc ấy chẳng phải là vấn đề đáng quan tâm. Chỉ cần giáp mặt được đời sống, tâm hồn người viết ít nhiều tìm thấy sự khuây khỏa. Có người gọi đó là “sự thở than”. Cũng có thể là như vậy. Thở than vốn là một nhu cầu không thể thiếu của con người. Hơn thế nữa, theo nhạc sĩ họ Trịnh, thậm chí nó còn có thể là một trong những bí ẩn thiêng liêng mà người ta chưa biết hết được về nhân loại.

Viết như một nhu cầu là điều dễ hiểu. Cũng như nhu cầu để thở than. Nhưng gã tìm kiếm điều gì khi viết nhỉ? Gã đang tự hỏi mình như vậy. Tự hỏi để rồi thấy rằng đó không phải là câu hỏi dễ trả lời. Gã không thực sự chắc là mình tìm kiếm điều gì, nhưng gã có cảm giác đó rõ rệt lắm. Khi gã vừa gõ dòng chữ đầu tiên cũng là lúc gã thấy mình bắt đầu tìm kiếm một cái gì đó vừa mơ hồ, vừa chắc chắn hiện hữu: Một sự cảm thông vô hình nào đó giữa con người với nhau. Một lời chia sẻ âm thầm được nén chặt trong lồng ngực người xem. Một phút lắng đọng của thế giới con người vốn luôn bề bộn. Một cái vuốt ve yên ủi lên trên khoảng tâm hồn đang trống trải hay rướm máu… Song hành với những điều đó, gã cũng có cảm giác là gã đang bắt đầu cuộc hành trình khám phá chính bản thân mình.

II

Một cơn bão tuyết dữ dội nữa lại vừa ập đến cách đây mấy ngày. Gã thấy có đôi chút bất ngờ: Cơn bão tuyết cũ qua đi chưa được đầy hai tuần. Gã chưa bao giờ sống một mùa đông dữ dội như thế. Những cơn bão tuyết cứ ồ ạt kéo đến như thể đất trời đang vào mùa tận thế. Lần này, nó còn mang theo bão đá. Bão đá cũng là bão tuyết, nhưng tuyết không rơi xuống chạm mặt đất mà lại hóa thành đá giữa không trung. Lần đầu tiên, gã có dịp chứng kiến được cảnh tượng ngoạn mục như thế. Bão đá tàn phá hơn nhiều so với bão tuyết: Nó làm cây cối ngã và các cột điện ngã, dẫn đến mất điện hàng loạt. Gã nhớ hơn mười năm trước, khi gã chỉ vừa đến Mỹ được vài năm, một cơn bão đá như thế đã làm gã phải sống trong lạnh lẽo suốt cả tuần lễ. Đó là những ngày kinh khủng vì có quần áo nào có thể chống chỏi được với cái lạnh Bắc Mỹ khi không có điện để sưởi ấm.

Lần này, có cái may mắn là nơi gã ở không bị mất điện. Trong không gian ấm áp của nơi ở quen thuộc, gã lại đến bên cửa sổ nơi lầu cao để nhìn xuống khoảng không gian phía trước. Không gian dần phủ trắng một màng trắng xóa. Gã luôn thấy trong cái khoảng không gian trắng xóa ấy một điều gì đó vô cùng huyền diệu. Nó không phải là sự sống. Nó cũng không phải là sự chết. Nó có vẻ giống như một sự ngưng đọng hay ngưng tụ của đời sống hơn. Gã luôn nhận thấy ở sự dừng lại và ngưng nghỉ đó một điều gì đó thiêng liêng. Đó là phút giây con người có thể thoát ly được nhịp điệu quay cuồng thường nhật để trở lại với chính bản thể mình. Tuy vậy, sự thoát ly ấy lại là một sự lựa chọn, và có nhiều người không hề muốn lựa chọn để thoát ly. Dường như chỉ mình gã đơn độc thực hiện động thái ấy, và đó có lẽ là lý do gã thấy mình cô đơn khôn cùng.


III

Khi cô đơn con người có khi muốn nói thật nhiều, muốn trang trải thật nhiều. Những lời nói nói ra lúc ấy thật ý nghĩa làm sao vì chúng được chắt lọc từ trong khoảng không gian tuyệt nhiên yên tịnh của tâm hồn. Sự trang trải ấy mới mang dáng vẻ con người làm sao vì nó làm xích lại những khoảng cách tâm hồn người đơn lạnh. Động thái nói và trang trải ấy là những động thái hạnh phúc, và gã đã nhiều lần được tận hưởng cái thứ hạnh phúc ấy. Không phải không có lý do mà con người muốn tìm về nỗi cô đơn miên viễn của tâm hồn. Khi nỗi cô đơn là miên viễn, niềm hạnh phúc sẻ chia cũng là miên viễn.

Cũng có khi cô đơn, nhưng con người không thể nói gì, không thể trang trải điều gì. Một sự bặt im câm nín. Một sự trống trải cực cùng. Một sự rỗng tuếch vô nghĩa. Nói chung, đó là một nỗi cô đơn bi kịch. Giữa cơn bão tuyết và bão đá lần này, gã đã nhìn tuyết rơi trong nỗi cô đơn bi kịch ấy. Gã muốn nói, muốn viết một điều gì đó, nhưng gã chẳng tìm ra được ngôn từ. Tất cả chợt cạn kiệt một cách bất ngờ. Gã muốn trang trải một điều gì đó nhưng cõi lòng lại lặng im đáng sợ. Tất cả là một khoảng trống mênh mông không tiếng vọng. Cứ thỉnh thoảng nỗi cô đơn bi kịch ấy lại xâm chiếm lòng gã. Gã chán ghét và ghê sợ nó.


IV

Bỗng dưng, đêm nay, gã lại muốn ngồi xuống để viết một cái gì đấy. Viết cũng là nói, là trang trải. Còn viết, còn nói, còn trang trải là còn sống. Có lẽ gã muốn thực hiện một động thái gì đấy để có cảm giác là mình vẫn đang sống còn. Có đôi lúc, gã có cảm giác như gã đã chết rồi. Mà không, đúng ra phải nói là cả thế gian này đã chết rồi, chỉ riêng gã là còn sống; và vì thế, gã chẳng còn ai để nói với, nên phải độc thoại với chính mình. Gã chưa bao giờ có ý nghĩ là viết để câu lượt xem, hay đem những gì mình viết ra treo khắp mọi đầu đường xó chợ để mưu tìm một thứ hào quang hư ảo nào đó. Nhiều người làm như thế, và gã thấy tội nghiệp họ. Họ không biết rằng viết là một điều gì đó rất đỗi thiêng liêng, thiêng liêng như bản thân cuộc sống, như bản thân con người. Khi con người viết, tâm hồn thăng hoa và chỉ cần có thế mà thôi.

Gã đã luôn viết như là một sự thôi thúc của nội tâm. Và lần này, cũng không là ngoại lệ. Chiều nay, gã ra phố và thấy có chút nắng ấm vừa lé loi sau những ngày bão tố triền miên. Chút nắng ấm tưởng chừng là đơn giản, nhưng với gã, nó mang ý nghĩa của cả một cuộc hồi sinh. Người ta thường chỉ được sinh ra và chết đi một lần duy nhất trong đời. Nhưng với gã, thì gã đã bao lần chết đi, rồi sống lại. Có một bí mật về tâm hồn gã mà chẳng ai biết được. Đó là nó vô cùng mỏng manh, dẫu rằng có vẻ như nó được bao bọc bởi những lớp ngoài dũng mãnh. Có khi nó chết đi tình cờ vào những ngày mùa đông tuyệt vọng, để rồi sống lại tươi nguyên hơn khi tìm được đâu đó chút nắng le lói cuối trời.


V

Gã viết những dòng chữ này trong nỗi cô đơn băng giá khôn cùng, và chút nắng chiều nay nhắc nhở gã về một ngày mai không xa, khi nắng ấm sẽ lại về giăng tỏa trong không gian, trong lòng người. Lòng gã khắc khoải đợi chờ ngày ấy.


17/02/2014
Jeffrey Thai


4 comments:

  1. TÔI CÓ MỘT NGƯỜI BẠN...

    Tôi có một người bạn chưa biết mặt
    Nhưng tôi biết những nỗi đau
    Tôi từng thức bao đêm thâu
    Đọc những dòng tâm sự như máu ứa.
    Bạn đi rồi, không còn bên tôi nữa
    Nước mắt trong tim bạn vẫn nóng bỏng hồn tôi
    Tôi hình dung gương mặt bạn khô khốc, phớt đời
    Trên môi bạn là nụ cười lạnh lẽo
    Khinh khỉnh nhìn, không cần ai phải hiểu…

    Tôi có một người bạn không xưng tên tuổi
    Nhưng giữa muôn người tôi vẫn nhận ra
    Lối khen chê của bạn làm động lòng người ta
    Vì bạn mang trái tim đầy thương tổn
    Không ai để tâm giữa cuộc đời bận rộn
    Những gì bạn ghét, bạn yêu…
    Bạn ghét những khi người ta làm vẻ cao siêu
    Ghét những lời kiểu cách và giả dối
    Bạn yêu người, tình yêu xót xa như muối
    Nhưng người chỉ tin lời đường mật ngọt ngào…

    Tôi cầu nguyện với trời cao
    Hãy đem nắng rót vào tim phiền muộn
    Hãy cho mưa rơi vào mắt vắng
    Đổ lệ tràn xuống môi
    Tôi muốn cảm nhận nụ cười
    Trong tim bạn trong hồn tôi hoa nở
    Giữa muôn người, mặt trời lên bỡ ngỡ…

    Trong tim tôi, bạn như một sợi tơ mỏng mảnh
    Xướng lên những nốt nhạc vút cao
    Tôi e sợ dây đàn căng dễ đứt
    Nhưng không muốn ngăn suối nhạc tuôn trào.
    Đã cất lên bao điệu buồn day dứt
    Đã ngân lên những ước muốn thẳm sâu
    Hạnh phúc đau thương hòa vào nhau
    Lạ hòa quen, dữ dội hòa êm ái…

    Một người bạn không bên tôi mãi mãi
    Tình còn đây tôi vẫn ủ trong tim
    Lần từng trang blog mỗi đêm
    Gặp một giọng quen lại bừng hy vọng
    Bạn có biết rằng tôi trông ngóng
    Một chuyến đi xa, một sự trở về…
    Dù bạn là ảo ảnh hay là một cơn mê
    Có bạn, tâm hồn tôi đã thành bài hát mới.

    Bạn không hẳn giống người bạn ấy của tôi, bạn tôi cô đơn hơn, đau đớn hơn. Blog của bạn ấy chẳng bao giờ có nhiều người đọc. Nhưng những bài viết của bạn phần nào làm tôi nhớ đến người bạn ấy. Tôi tìm thấy bạn ở Blog Tiếng Việt.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chào bạn Ái Nữ,

      Tôi đã đọc bài thơ mà bạn viết cho một người bạn ảo nào đấy ở phía trên. Đã lâu lắm rồi, tôi mới lại gặp người đến với thế giới ảo với một trái tim nồng nàn và đầy sự sẻ chia như bạn. Điều đó rất quí và hiếm lắm, bạn ạ. Và tôi cho rằng, chỉ khi con người đến với nhau, theo cái cách như thế, cho dù là trong đời thực hay ảo, thì cuộc sống mới có thể tốt đẹp lên được.

      Đã có ghé thăm qua bạn ở BTV. Chúc bạn luôn giữ được một trái tim nồng nàn như thế, và cũng cảm ơn bạn về những lời chia sẻ trên.

      Thân ái,

      Delete
    2. Đối với tôi, thế giới trên mạng internet không phải là thế giới ảo nên tôi không sống ảo trên đó, và tôi biết những người như tôi không phải là quá hiếm. Người bạn mà vì họ tôi viết bài thơ ở trên, đã chán nản mà rời Blog Việt, tôi nghĩ đó là do cơ duyên, chứ bạn ấy là người vô cùng sâu sắc và không yếu đuối. Có một blogger trên Blog Việt đã viết một câu mà tôi nhớ mãi: "Ở nơi ảo còn không dám sống thật thì ở đời thật còn ảo đến mức nào?"
      Bạn gia nhập Blog Việt trước tôi và có rất nhiều bạn đọc, nhưng mãi bây giờ tôi mới biết, mà lại biết qua một blog khác. Cảm ơn bạn đã xuất hiện trong thế giới này!

      Delete
    3. Từ trong tận cùng sâu thẳm của nỗi cô đơn luôn khắc khoải trong thế giới riêng tây ấy, tôi thấy mình có thể viết cho bạn đọc những dòng chữ chân thực hơn, chính xác hơn và biểu cảm hơn. Chúng được viết ra như chúng đã là, ở thể dạng nguyên khai nhất, mà không hề bao giờ phải bận tâm để tính toán, so đo, hay lo ngại rằng rồi bạn sẽ có thích đọc chúng hay không, có thể giận dữ vì những điều tôi nói hay không, có thể nghĩ khác về những gì tôi ám chỉ hay không... Điều quan trọng là tôi muốn diễn đạt cuộc sống này theo như nó vốn là, trong nhãn quan nhận định đời sống của riêng tôi; tôi muốn phơi bày trần trụi tâm hồn mình ở thể dạng sơ khai nhất như thuở hồng hoang ông Adam và bà Eva chưa biết mặc quần áo... Tất cả là nhằm để nói lên một điều: Chúng ta luôn nên chân thực, và luôn nên tôn trọng sự thật đến mức cao nhất có thể. Ít nhất là khi không ai bắt ép mình để phải giả dối, như trong thế giới văn chương này. Chúng ta không dùng văn chương để tô vẽ mình trở nên một thần tượng, một anh hùng, một người lạc quan (sáo rỗng)... để truy tầm một thứ vinh quang phù phiếm và mơ hồ nào đó. Vinh quang chỉ là điều đối trá, không bao giờ có thực.

      Delete