Thursday, May 1, 2014

Ngỡ Xuân Không Về Nữa - Jeffrey Thai



Mùa đông kéo dài thật lâu, như đắm chìm trong một giấc ngủ sâu.  Anh giật mình tỉnh giấc, ngỡ ngàng thấy không gian đã kịp điểm trang một dung nhan mới.

Có tiếng chim hót đâu đây ở lùm cây cạnh phòng anh ngủ - tiếng hót thân quen đã tự lâu rồi im bặt, kể từ dạo rừng phong thay lá.  Nhìn lên trời cao, anh thấy trời chưa bao giờ xanh thế.  Nhìn xuống mặt đất, anh thấy đất nở rộ những cụm hoa tươi màu: màu hồng phai, màu đỏ rực, màu tím thẫm, màu vàng tươi...  Những sắc màu rực rỡ đem hơi sống nồng nàn trở về từ trong một cõi hoang vu cổ mộ.  Anh nhìn vào khoảng không trước mặt và nghe lời mình rộn ràng, thủ thỉ với hư vô:  "Em về rồi đó sao?  Ngỡ em không về nữa, xuân ơi!"

Ngỡ em không về nữa, vì mùa đông kéo dài thật lâu. Lâu hơn nhiều nỗi đợi mong của một con người.  Lâu hơn nhiều khoảng cách giữa những nhớ nhung.  Lâu đến nỗi anh đã quên rằng trời đất còn có mùa xuân

Anh đã sống một mùa đông buồn bã và băng giá.

Có lẽ em đang nhoẻn miệng cười vì có mùa đông nào lại không buồn bã và giá băng.  Có chứ em!  Em không thấy đó sao, có những kẻ yêu nhau vẫn thường hay thầm thì với nhau rằng:  "Mùa đông không lạnh, cũng không buồn vì anh có em, và vì em có anh"?  Thực ra, anh cũng không chắc là có mùa đông nào lại như thế hay không.  Anh thấy những kẻ yêu nhau thường hay phỉnh phờ  nhau lắm.  Họ sống trong thế giới của riêng họ.  Họ có biết gì về mùa đông, vì có bao giờ họ sống với mùa đông đâu.  Anh gọi họ là những kẻ mộng du tình ái, những kẻ mù mùa đông.

Anh đã sống một mùa đông mê mải và tái tê.

Chưa bao giờ anh thấy mùa đông dài lê thê đến thế, nhiều bão giông tơi bời đến thế, và nhiều tuyết rơi lạnh lùng đến thế.  Đông đã vội đến làm băng giá không gian, khi lá vàng chỉ vừa mới rơi rụng nửa mùa, cho mùa thu tức tưởi chết không kịp lời trăn trối.  Rồi đông ở lại cho đến giữa mùa xuân, cho ánh đèn dầu đợi mong tắt lịm giữa đêm khuya, cho người hỏi người trong cơn mê sảng ngủ vùi:  “Cố nhân ơi, sao đi mãi chưa về?”

Anh sẽ không thể nào quên những ngày mùa đông trắng:  trắng trời, trắng đất và trắng cả cõi lòng.  Những ngày ấy, anh đứng bên khung cửa sổ, lặng lẽ ngắm tuyết rơi, lắng nghe trời đất âm ĩ khóc.  Đã có lúc anh tưởng rằng mùa đông sẽ không bao giờ qua nữa, và thế gian này chỉ còn lại một mùa thôi.  Anh đã tập làm quen với bầu trời màu xám chì và tự nhủ với mình rằng đó sẽ là màu vĩnh hằng của thế gian.  Anh đã tập làm quen với hơi đông lạnh giá và tự nhủ với mình rằng hơi ấm chỉ là hư ảo xa xăm.  

Em về.  Chưa bao giờ ngỡ ngàng thế, xuân ơi!

Nhìn em, cứ ngỡ như lần đầu ta gặp gỡ, cứ ngỡ như ta chẳng phải là những cố nhân.  Này màu xanh của trời, này màu trắng của mây, này những sắc hoa yêu kiều...  Tất cả như trỗi dậy, tái sinh từ trong một cõi xa nào, cách đây vô lượng kiếp.  Anh đã thấy giá băng cựa mình vỡ vụn, rã tan, và niềm hy vọng sụt sùi trồi lên từ những huyệt băng tuyệt vọng.  Anh đã nghe gió lạnh cuộn mình trốn vào vực sâu, và hơi xuân nồng nàn cuồn cuộn lan tỏa trên từng centimet của bầu không gian sống.


Hôm nay, anh lái xe vi vu trên những con đường xa lạ dài vô tận, thăm thẳm, mịt mùng.  (Đã lâu rồi, dài suốt một mùa đông, anh cứ mãi quẩn quanh trên những con đường quĩ đạo cũ mòn).

Anh không biết chúng sẽ đưa mình về đâu sau vài giờ nữa.  Anh không biết những gì sẽ chờ đợi mình ở phía đầu bên kia của cõi vô cực.  Có vẻ như điều ấy không còn quan trọng nữa, khi dù ở đầu này hay đầu kia của mọi khoảng cách, anh đều có thể cảm nhận rất rõ bóng dáng của sự sống xanh tươi hiển hiện trên từng khung cảnh sống bao quanh, trên từng hơi thở thầm thì của vũ trụ quanh mình.



Ở đây, xe đi qua không để lại những cuộn khói quá khứ màu xám bụi như ở quê nhà.  Nhưng có một cuộn khói cứ âm thầm nhả ra đâu đấy trong miền tâm tưởng của anh.  Trong cuộn khói ấy, anh thấy hình ảnh của chính mình cuộn tròn rũ rượi trong giấc ngủ vùi u uẩn, anh thấy hình ảnh của một cõi không gian mang màu của tóc tang và sự chết.  Cuộn khói cứ âm thầm lan tỏa rồi nhạt dần và biến mất: mùa đông đã qua đời.
 
Sự chết qua đi để sự sống lại về.  Định luật tuần hoàn tưởng chừng quá thân quen mà con người không phải lúc nào cũng nhớ.  Và vì thế, anh cám ơn em - mùa xuân, đã giúp anh nhớ rằng:  Có ít nhất một lần nào đó trong đời sống này, anh cảm thấy cuộc đời và cuộc sống đáng yêu đến dường nào.

01/05/2014
Jeffrey Thai

No comments:

Post a Comment