Sunday, October 30, 2016

Tôi Đã Nghe, Tôi Đã Thấy - Jeffrey Thai



Tôi sống ở nơi này, thật xa lắm với quê hương. Còn nhớ các chuyến bay đưa tôi qua Mỹ cách đây gần hai thập kỷ trước đã cho tôi cái cảm giác là chúng dường như kéo dài vô tận. Cũng phải, lần đầu phải đi xa thế mà; và hơn nữa, có cuộc hành trình trên không nào lại cứ triền miên như thế; thời gian bay đã dài, mà thời gian đợi chờ quá cảnh ở các sân bay lại thậm chí dài hơn. Sau này, tôi mới biết được là, sỡ dĩ phải quá cảnh nhiều như vậy, là vì tổ chức bảo trợ muốn giảm thiểu chi phí cho vé máy bay mà họ cho mượn. Dẫu thế, thời gian tôi phải ngồi trên máy bay liên tục hiện giờ là 24 giờ, nếu muốn về lại quê hương - một khoảng thời gian có thể xem là dài nhất cho mọi chuyến bay trên quả địa cầu này.

Xa thì đành là xa lắm, qua bao đại dương kia mà. Thế mà, sao tôi vẫn nghe. Tôi nghe gì thế nhỉ? Tôi nghe có những tiếng khóc than ai oán ngày đêm, vì nhà cửa, đất đai bị chiếm đoạt. Những tiếng khóc và thét gào ấy chỉ cất lên rời rạc cách đây một vài năm, nhưng bây giờ thì âm ba của chúng vang vọng chẳng khác gì một giàn đồng ca lỗi nhịp. Chúng lỗi nhịp là vì, khi cùng cất lên như thế, thực ra, chúng có hẹn hò gì với nhau đâu - chúng chỉ là những tiếng kêu tự phát trong nỗi đớn đau. Có an cư mới lạc nghiệp, mà nhà cửa và đất đai bị cưỡng đoạt như thế, làm sao mà con người ta sống, làm sao mà họ không đớn đau. Thế mà, các đợt cưỡng chế như thế vẫn không ngừng tiếp diễn dưới những hình thức "danh chính, ngôn thuận". Qua những đợt cưỡng chế như thế, ai giàu có lên thì cứ giàu, còn ai phá sản ăn mày thì cứ mặc chúng bây, tụi quan trên chúng tao không quan tâm đến.



Xa thì đành là xa lắm, qua bao đại dương kia mà. Thế mà, sao tôi vẫn thấy. Tôi thấy gì thế nhỉ? Lạ thay, tôi thấy có cả một biển người, lớp sau tràn lớp trước, cùng vung tay lên, cùng hô hào khẩu hiệu, họ đồng cùng một lòng đòi hỏi một điều thôi: môi trường sống. Ơ hay! Sao lại thế kia? Môi trường sống gần như là một điều mặc định đương nhiên được ban không cho con người ở hầu hết mọi nơi trên quả địa cầu này, nay sao họ lại phải thí mạng thí công mà đi đòi kia chứ? Thế mới hay, sau hơn 40 năm lãnh đạo "tài tình và vinh quang" của Đảng, đến cả một điều gần như là đương nhiên có không như thế mà cũng không còn. Điều đó chắc hẳn làm nhiều người lạ lắm. Ai lạ thì lạ, chứ tôi thì không.

Tôi không cảm thấy lạ vì xét ra, đó chỉ là một hệ quả tất nhiên thôi. Ngày Cộng Sản miền Bắc tràn vào miền Nam năm ấy, tôi còn quá nhỏ để hiểu thực sự điều gì đang diễn ra; nhưng những năm sau đó, tôi đã nhìn thấy nhiều. Tôi đã nhìn thấy đâu đâu ở đất nước này, mọi thứ cũng đang được cai trị và điều hành bởi những con người về lại từ trong "rừng rú"; họ không có căn bản học vấn đã đành, họ cũng không có cả căn bản đạo đức của con người. Dưới sự lãnh đạo và cai trị của những con người như thế, mọi thứ đều có thể diễn ra, có gì mà lạ kia chứ. Một xã hội băng hoại, ở đó con người đối xử với nhau như những bầy quĩ dữ không tình người; một môi trường sống mà ở đó cây không còn có thể mọc, cá không còn có thể bơi, con người không còn không khí trong lành để hít thở; xét ra, chỉ là những hệ quả tất nhiên, có gì là lạ kia chứ!



Hôm qua, vừa làm việc nhà, tôi vừa xem và nghe đi nghe lại những video từ YouTube của một người phụ nữ có tên là Lisa Phạm. Bây giờ thì người phụ nữ này có lẽ đã trở nên quá quen thuộc với các dư luận viên, công an mạng hay kể cả ĐCSVN. Với một sự quan tâm kỹ càng như thế từ những đối tượng như thế, có thể đoán ra, người phụ nữ này đã và đang làm gì rồi: Chị ta chửi Đảng và Bác.

Tôi chưa bao giờ có thể quen được với những lời lẽ khiếm nhã và dung tục. Thế mà, đối với những vấn đề có liên quan đến Đảng và Bác, tôi thấy mình đã nhượng bộ như là một trường hợp ngoại lệ hy hữu để cho phép mình bất đắc dĩ xem và nghe chúng. Nghe và xem để hiểu được vì sao có những người phụ nữ không màng đến thể diện của mình để đăng đàn giữa một thế giới bao la và rộng lớn như YouTube mà nói lên quan điểm cá nhân của mình với một phong thái và cách nói khiếm nhã mà tôi cho là đó là một sự lựa chọn có tính toán, chứ không hẳn là điều họ muốn.

Lisa Phạm

Vì sao họ phải khiếm nhã và dung tục như thế? Tôi cho là họ không có sự lựa chọn nào khác hơn. Tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào đối tượng mà họ hướng đến: Đảng và Bác. Xét lại tất cả những gì mà Đảng và Bác đã làm đối với nhân dân VN, chúng đã vượt lên trên mọi sức chịu đựng của một con người bình thường - huống hồ gì là một con người yêu nước và yêu quê hương nồng nàn như những người phụ nữ này. Tôi không biết nhiều về Lisa Phạm, cũng như những người phụ nữ tương tự, nhưng tôi biết một điều rất chắc chắn rằng, đó là những người phụ nữ thực sự có lòng với quê hương, với dân tộc. Chỉ khi một con người có lòng yêu quê hương và dân tộc nồng nàn và đậm sâu, mới có thể có một sự phẫn nộ như thế.

Thành thật mà nói, đôi khi đọc và xem tin tức về VN, tôi cảm thấy mình không thể dằn được một sự căm phẫn cứ chờ chực dâng tràn đâu đó, và tôi cũng cảm thấy mình muốn văng tục một lần cho hả giận trong đời. Tiếc là tôi chẳng thể làm được điều đó, vì hơn nửa đời người trôi qua, tôi vẫn chưa học được cách để làm điều ấy bao giờ; và cũng chính vì thế, mà có phút giây tôi bỗng cảm thấy tức giận với chính mình về sự bất lực đó. Và cũng chính vì thế, tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến với những người phụ nữ như Lisa Phạm, họ đã làm giùm tôi điều mà tôi chẳng thể nào làm được.


Đảng và Bác đã làm gì đối với dân tộc VN, mà khiến cho con người ta đến nỗi phải muốn văng tục nhỉ? Nếu giờ đây mà bạn còn đang cảm thấy mình tự hỏi mình câu hỏi đó thì quả thực, bạn quả đúng là con cá nhỏ trong ao tù hẹp mà Lisa đã có đề cập đến, và quả thực là bạn cần gặp Lisa để mở mang trí tuệ về những hiện thực phũ phàng đang ngày đêm diễn ra trên đất nước VN. Trên đất nước ấy, có những con người, có những tập đoàn người đã từ lâu hiện rõ nguyên hình là những kẻ bán nước, hại dân.


Đảng bán nước? Đến giờ này mà điều đó chưa rõ ràng sao! Từ trong nhà trường đến ngoài xã hội, từ đỉnh đầu miền Bắc đến tận cùng miền Nam, đâu đâu cũng hiện lên rõ ràng những chứng cứ rành rành rằng: Đảng đang dọn đường để biến VN thành một tỉnh lỵ của Tàu, từ việc học tiếng Hán đến mọi chính sách kinh tế, chính trị, xã hội đều nhằm thực hiện điều đó từng bước một.

Đảng hại dân? Đến giờ này mà nếu ai còn phủ nhận điều đó thì quả thực là không có trái tim. Chỉ những người vô cảm không còn có trái tim mới có thể hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với những chứng cớ hiển nhiên phô bày trước mắt trong thời đại mà mọi chứng cớ đều có thể được ghi hình và thu âm này.

Tôi sống ở nơi này, thật xa lắm với quê hương. Xa thì đành là xa lắm, qua bao đại dương kia mà. Thế mà, sao tôi vẫn nghe. Thế mà, sao tôi vẫn thấy. Còn bạn, bạn có nghe thấy gì không?


30/10/2016 
Jeffrey Thai


No comments:

Post a Comment