Friday, May 25, 2012

Nói Với Em - Mùa Xuân



Những ngày đông dài lạnh lẽo cuối cùng rồi cũng trôi qua. Hôm nay, bước chân ra khỏi căn hầm trú ẩn mùa đông, tôi chợt thấy những cánh hoa nở rực bên vệ đường, ngỡ ngàng nhận ra rằng em đã về rồi đó, phải không em - mùa xuân?

Thực ra, tôi chưa hề yêu em, dẫu chỉ một lần. Chúng mình chưa bao giờ là tình nhân, cho dù mỗi năm một bận, em lại về ghé thăm tôi, miệt mài, thủy chung, không mệt mỏi.

Có lẽ hơn một lần, em đã hờn trách tôi rằng, sao tôi lại quá đắm đuối với nàng thu, khi mà so bề tài sắc em chẳng hề kém cạnh.  Biết nói sao với em về mối tình đầu "lưu luyến" ấy - cái mối tình mà "ngàn năm hồ dễ mấy ai quên". Tôi đã lỡ phải lòng mùa thu như một định mệnh, như một sự sắp đặt từ muôn nghìn kiếp trước, chẳng thể đổi dời. Cái ánh sắc vàng bảng lảng bóng hoàng hôn ấy sao như si mê, quyến rũ đến lạ thường! Hơn thế nữa, với sắc màu mùa thu tan tác ấy, tôi đã chợt nhận ra một sự đồng cảm sâu xa trong đời.

Tôi vẫn còn nhớ những tháng ngày hồn tôi lênh đênh, trôi nổi dật vờ trong một cõi sa mù của niềm cô đơn tuổi trẻ. Cứ mỗi chiều về, tôi lại dõi mắt về hứớng trời xa, nơi có ánh hoàng hôn sắp tắt, để gởi trao nỗi niềm tuyệt vọng vô bờ. Thu đã tìm đến với tôi trong giây phút ấy, qua sắc nắng vàng héo hắt của mặt trời chiều sắp lặn, và nàng đã dịu dàng cho tôi những bình yên, an ủi không ngờ. Rồi nàng đã âm thầm thắp lại trong tôi những uớc mơ - uớc mơ về một sự hồi sinh ngay trong tận cùng của chiều tà huỷ diệt.

Cũng đã hơn một lần em ngoảnh mặt dỗi hờn khi tôi mải mê say kể cho em nghe về người bạn mùa đông, về những băng giá tận cùng. Em nói em không thể trổ hoa giữa cái lạnh thắt thẻo lòng người ấy, em không thể rong chơi trên những con đường rãi đầy tuyết trắng làm chông chênh, nghiêng ngả vóc dáng em yêu kiều. Rồi em còn nhăn mày, than thở rằng em không tìm thấy sự quyến rũ nào ẩn trong những bầu trời xám xịt giăng giăng mây tím.

Tôi biết, làm sao em có thể hiểu được những uẩn khúc đời này, khi hành lý cuộc đời em chỉ toàn những chiếc áo màu hồng tươi thắm, khi em chỉ ngày ngày điểm trang để ngạo nghễ với đời, để rong chơi trên những con đường ngập đầy hoa cỏ. Làm sao em biết được rằng hoa không thể nở nếu lá vàng không rụng mùa thu, nếu cây không trụi lá mùa đông nhường chỗ cho những mầm non nẩy lộc. Em ơi, sự băng giá cũng cần thiết cho cuộc đời này như những nắng ấm trời xuân!

Thế là em cứ mãi dỗi hờn tôi, còn tôi cứ mãi vô tình. Chúng mình chưa bao giờ là tình nhân, cho dù mỗi năm một bận, em lại về ghé thăm tôi, miệt mài, thủy chung, không mệt mỏi.

Thực ra, cũng đã có đôi lần trong cuộc sống này, em đã ở lại với tôi lâu hơn một khoảnh khắc, đủ lâu để dìu tôi vào vùng biên giới tỉnh say, nơi thực và mộng giao hoan với niềm hoan lạc rung chuyển đất trời. Nhưng sau những khoảnh khắc đắm say, nồng mặn ngắn ngủi ấy, em đã vô tình vội vã ra đi, bỏ mặc tôi ở lại, đơn côi với cõi thực bơ vơ. Cõi mơ vẫn muôn đời là bến bờ miên viễn.

Và cứ thế, em cứ đến rồi đi: vội vàng, không vương vấn. Chúng mình sẽ mãi chẳng bao giờ là tình nhân!

Jeffrey Thai

1 comment:

  1. với tác giả, sắc xuân đc tạo nên từ những chiếc lá vàng úa rơi rụng, từ những nhành cây đã trơ trọi lá. vóc dáng "yêu kiều" ấy không tự nàng Xuân tạo ra, mà do Thu, đông mang lại. Bởi thế, anh nồng nàn, say đắm với nàng Thu, thân thiện trìu mến nàng Đông. Điều đó đồng nghĩa với anh yêu nàng Xuân, không đơn thuần là nhan sắc, mà yêu tất cả nhưng gì làm nên sắc xuân ấy! Thật là một tình cảm đẹp!

    ReplyDelete