Monday, September 5, 2016

Vinh Quang Chỉ Là Điều Dối Trá - Jeffrey Thai



Có một người phụ nữ mặt mũi coi cũng được vừa xuất hiện trên chính trường Việt Nam.  Không chỉ xuất hiện thôi mà là còn xuất hiện trên đỉnh của vinh quang.   Là một phụ nữ "chân yếu tay mềm" mà đạt được vị trí cao chót vót ấy - vị trí Chủ Tịch Quốc Hội của cả một đất nước, nếu không là vinh quang thì còn là gì nữa.  

Lần đầu tôi chú ý đến chị ta là lúc người người xôn xao "ném đá" chị ta về phong cách cho cá ăn được cho là khá thô lỗ và cục mịch, nhất là khi đang cùng viếng ao cá với Tổng Thống Mỹ Obama.   Thực ra, cách cho cá ăn như thế cũng là điều bình thường:  nhanh và gọn.  Phải!  Sẽ hoàn toàn là điều bình thường, nếu chị ta không đứng ở vị trí đỉnh điểm vinh quang ấy, nếu chị ta không thuộc hàng lãnh đạo tầm cao ấy.   



Tôi lại vừa nghe một người nữa (và dĩ nhiên là rất nhiều người khác) bực bội với chị ta về cách chị ta nói chuyện.  Chị ta nói là có nhiều người Việt không biết có làm được điều gì cho đất nước chưa, mà tối ngày cứ lo tìm cách phá phách và gây rối.  Ý chị ta muốn ám chỉ đến những người dân ở Hà Tĩnh đang biểu tình phản đối vụ làm ô nhiễm môi trường sống của nhà máy Formosa.  Người lên tiếng trực diện than phiền chị ta đó chỉ là một ngư dân - một người dân đen bình thường ở vị trí thấp nhất trong xã hội.    

Chính vì chỉ là một người dân đen nên cách anh ta lập luận thật bình dân và dễ hiểu.  Anh ta đã làm được gì cho đất nước ư?  Anh ta đã làm việc vất vả và đóng thuế đầy đủ để nuôi những người như chị ta có cơm mà ăn, có nhà mà ở, để mà còn lo phục vụ cho đất nước, cho đồng bào.  Thế mà ơ hay, chị ta và đồng bọn đã làm được gì cho nhân dân nào?  Chẳng thấy làm được gì cả, mà còn quay ngược lại "xỉa xói" người dân khi họ lên tiếng bảo vệ môi trường sống của đất nước.   

Chỉ qua hai lần được nghe và biết về chị ta thôi, tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi:  Một người như thế, như chị ta, làm sao mà lại có thể leo lên được đến vị trí cao chót vót ấy nhỉ?  Cái đỉnh vinh quang ấy, cái sự vinh quang ấy hóa ra chẳng phải chỉ là một điều dối trá hay sao.  Cuộc đời này vốn chứa đầy rẫy vô vàn điều dối trá, mà trong đó vinh quang là một.   



*
*       *

Hãy nhìn xung quanh mình chúng ta sẽ thấy, nơi nào cũng thế, chỉ cần có được cho mình một vị trí, một chức vụ dù rất nhỏ nhoi, rất nhiều người đã mau chóng phủ trùm lên mình cái dáng vẻ chói lọi của một thứ vinh quang nào đó; và hơn thế nữa, trong vầng sáng chói lọi ảo tưởng ấy, cách hành xử và ăn ở của họ lại trở nên tồi tệ không cách nào kể xiết, mà một trong những điều tồi tệ ấy phổ biến nhất vẫn là thói "thượng đội, hạ đạp".   

Tôi chưa bao giờ tin vào điều được gọi là vinh quang.  Chẳng có thứ vinh quang nào cả trên cõi đời này.  Tôi luôn tự hào tuyên bố rằng tôi luôn tôn trọng mọi người ngang nhau, bất chấp vị trí mà họ đang nắm giữ là gì; dù họ có là một nhân viên tạp vụ, chăm sóc phòng vệ sinh hay là một tổng thống đi nữa, sự tôn trọng mà tôi phô bày sẽ chẳng khác nhau là mấy.   

Hơn thế nữa, cuộc đời này đã dạy cho tôi một sự thật không kém phần mỉa mai là những người  ở vị trí càng cao thì sự sa đọa và thối rữa trong bản thân con người họ càng nhiều, cái mặt phía bên kia của con người họ khi bị phô bày ra ánh sáng càng kinh khủng bấy nhiêu.  Người đời thường khi hay hùa nhau phủ trùm ánh vinh quang lên trên một con người có chút ít danh tiếng hay địa vị nào đó và thường thì bản thân con người đó cũng miệt mài chìm ngập trong ánh hào quang phù phiếm đó.    

Thực tế là, không ít người trong số đó thừa biết rằng làm gì có thứ vinh quang nào.  Chẳng qua là,  tất cả bọn họ vì một thứ quyền lợi cá nhân nào đó mà diễn cho xong...  một tấn trò đời.  

Jeffrey Thai  
04/09/2016 

No comments:

Post a Comment