Hôm nay là ngày cuối
cùng anh ở lại Việt Nam. Thời gian 15 ngày anh có được để trở về thăm
quê hương trôi qua thật nhanh. Mặc dù xa Sài Gòn đã lâu và đây là lần
đầu tiên anh trở về thăm, nhưng anh chủ yếu chỉ quanh quẩn ở nhà với bà
chị và đứa cháu, chứ chẳng đi đâu nhiều. Dù chỉ mới xa cách hơn mười
năm nhưng Sài Gòn bây giờ đối với anh trở nên xa lạ đi nhiều quá: người
quá đông và xe cộ giao thông quá hỗn loạn. Có cần đi đâu thì anh chỉ
dám đi taxi chứ không dám sử dụng chiếc xe gắn máy của bà chị. Anh cũng
không yên tâm khi được bạn bè đèo phía sau xe, vừa ngồi mà tim anh cứ
thót lại với những cú suýt va chạm nảy lửa. Ngạc nhiên một điều là ai
cũng xem đó như là một điều bình thường, khiến cho phản ứng của anh bỗng
trở nên lạc lõng và buồn cười.
Chiều tối hôm nay,
anh có hứa dẫn thằng cháu của anh đi ăn ở một quán ăn khá nổi tiếng mà
nó rất thích, trước khi anh trở về Mỹ. Quán ăn này có khách hàng đa số
là Việt Kiều vì giá khá cao. Tuy nhiên, chất lượng thức ăn và cung cách
phục vụ cũng khá tương xứng với giá cả. Hai cậu cháu cứ ngồi ăn chậm
rãi vừa chuyện trò, vừa thưởng thức món ăn nên đến khi ra khỏi quán thì
đã gần 9 giờ tối. Vừa bước chân ra khỏi quán thì một cảnh tượng huyên
náo làm anh chú ý: một đứa bé gái khoảng 8 tuổi đang bị một gã đàn ông
trung niên chửi bới và hành hạ.
Đứa bé có một ánh mắt thật lạ, trong veo và thánh thiện như ánh mắt của một thiên thần. Dù đang bị đánh đập tàn nhẫn nhưng ánh mắt ấy không toát lên nét gì là căm phẫn hay thù hận, mà chỉ biểu hiện một nỗi sợ hãi cực độ và một sự phục tùng vô điều kiện. Ánh mắt ấy cứ lần lượt liếc nhìn hết người này đến người khác trong đám đông bao quanh, như muốn gửi gắm một lời van cầu cứu giúp khẩn thiết. Vừa nhìn vào ánh mắt ấy, anh chợt thấy dâng lên trong người mình một cảm giác xót thương thật khó tả, khiến anh như không thể chịu đựng nổi nữa cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Gã đàn ông có một vết sẹo vắt ngang trán. Gã không ngừng tát thẳng tay vào mặt của
đứa bé gái vốn đã đỏ ửng. Vừa tát, hắn vừa nguyền rủa đứa bé bằng một
giọng cục cằn đầy đe dọa:
Đứa bé có một ánh mắt thật lạ, trong veo và thánh thiện như ánh mắt của một thiên thần. Dù đang bị đánh đập tàn nhẫn nhưng ánh mắt ấy không toát lên nét gì là căm phẫn hay thù hận, mà chỉ biểu hiện một nỗi sợ hãi cực độ và một sự phục tùng vô điều kiện. Ánh mắt ấy cứ lần lượt liếc nhìn hết người này đến người khác trong đám đông bao quanh, như muốn gửi gắm một lời van cầu cứu giúp khẩn thiết. Vừa nhìn vào ánh mắt ấy, anh chợt thấy dâng lên trong người mình một cảm giác xót thương thật khó tả, khiến anh như không thể chịu đựng nổi nữa cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
- Mẹ kiếp! Tao
mua mày về tốn không biết bao nhiêu tiền mà suốt một ngày trời mày chỉ
kiếm được chừng này thôi. Tiền đâu mà tao sống hả mậy?
Một tay hắn tát
thẳng vào mặt đứa bé, tay kia hắn nắm tóc của nó mà giựt ra phía đàng
sau. Cứ sau mỗi cái giựt như thế thì đứa bé lại hét lên đau đớn
thật thảm thiết. Một hồi sau, có lẽ do quá đau không chịu đựng nổi
nữa, nó cúi rạp mình xuống mặt đất dơ bẩn, vừa quì lạy gã đàn ông, vừa
van xin bằng một giọng thống thiết:
- Chú ơi, chú tha cho con lần này đi, ngày mai con sẽ cố gắng kiếm được nhiều hơn. .
Không thể dằn lòng lâu hơn nữa, anh lao đến nắm ngay cánh tay gã đàn ông dằn lại và quát thẳng vào mặt hắn:
- Ông là người lớn, tại sao lại đánh đập trẻ con tàn nhẫn như vậy hả?
- Ê, thằng kia,
việc gì đến mày mậy? Mày là ai mà dám xía vô chuyện của tao?
- Tôi là ai, ông không cần biết. Còn ông là ai mà lại đánh đập trẻ con như thế? Ông có còn là con người không? - Tao là ai à? Tao là người đã bỏ tiền ra mua nó nên tao muốn làm gì nó thì tao làm. Mày có giỏi thì mày chuộc nó đi, tao tính rẻ cho, chứ đừng bày đặt đứng đó làm ra vẻ đạo đức.
- Ông muốn bao nhiêu?
- 500 đô la Mỹ thôi, mày có đủ tiền không mậy?
Hắn nhướng mắt, vừa nói vừa ra thái độ như muốn thách thức anh. Anh rút vội chiếc bóp ở túi quần sau, móc ra năm tờ giấy bạc 100 đô liệng vào mặt hắn, rồi nắm lấy tay đứa bé kéo đi. Đứa bé lặng lẽ, ngoan ngoãn đi theo anh. Ánh mắt thiên thần của nó nhìn anh một cách thật hiền dịu và trìu mến, nửa như cảm ơn anh về những gì anh vừa làm cho nó, nửa như gửi trao số phận.
Khi về đến nhà, chị
anh ra đón và ngạc nhiên thấy anh về có mang theo một đứa bé gái nhỏ.
Ẩn trong cái dáng vẻ nhỏ bé của nó là một sự rụt rè và yếu đuối dễ làm
cho lòng người thương cảm. Còn đôi mắt của nó nữa, mới thật đặc biệt
làm sao. Không dằn được sự tò mò, chị hỏi ngay:
- Đứa bé này là ai vậy em?
- À, em vừa mới
chuộc nó giá 500 đô đó chị. Nó bị cha mẹ nó bán cho người ta. Rồi
người ta bắt nó đi ăn xin, nhưng nó kiếm không được nhiều tiền, nên bị
người ta đánh quá trời. Em chứng kiến thấy tội quá nên bỏ tiền ra chuộc
nó về.
- Vậy rồi em tính sẽ lo cho nó như thế nào đây? Ngày mai, em trở về Mỹ rồi còn gì.
Nghe câu hỏi người chị đặt ra cho mình, anh bất giác hơi giật mình, quay trở lại với thực tế. Anh quay qua nhìn vào con bé mà đôi mày nhíu lại. Từ nãy đến giờ, mải nghĩ đến số phận của nó mà anh chưa hề có một suy tính gì cho tương lai của nó cả. Rồi nó sẽ sống ở đâu và với ai đây. Ngẫm nghĩ hồi lâu, anh quay trở lại nhìn vào người chị, rồi chậm rãi nói như dò ý:
- Em tính như
thế này, chị xem có được không nghen. Em dự định khi trở về Mỹ sẽ nhờ
luật sư tư vấn để tiến hành làm thủ tục nhận con nuôi. Khi nào thủ tục
xong xuôi hết thì em sẽ trở về để đón nó qua Mỹ. Em bây giờ cũng trên
30 tuổi rồi mà chưa có gia đình, nên sống ở bển cũng thấy lẻ loi chị à.
Có nó cũng cảm thấy đỡ cô quạnh. Vả lại, nhìn nó cũng dễ thương, hiền
lành quá. Trong thời gian chờ đợi thủ tục, chị xem có nơi nào gửi gắm nó giùm em có được không?
- Gửi ở đâu bây giờ hả em? Em cũng biết rồi đó, chị đâu có quen biết gì nhiều với ai đâu. Hay là thôi, em cứ để nó ở đây, chị chăm sóc giùm cho.
Anh không ngờ chị lại sẵn lòng như vậy, nửa ngại ngần, nửa xúc động, anh hỏi:
- Được không chị? Em ngại là nó sẽ làm phiền chị nhiều quá.
- Được chứ sao không được em. Có phiền hà gì đâu. Nhà chỉ có hai mẹ con, có nó thì càng thêm vui chứ sao. Mà sao chị thích ánh mắt của nó quá, nhìn cứ như là của thiên thần ấy. Không biết ai có con như vậy mà lại nỡ lòng nào bán đi.
- Gửi ở đâu bây giờ hả em? Em cũng biết rồi đó, chị đâu có quen biết gì nhiều với ai đâu. Hay là thôi, em cứ để nó ở đây, chị chăm sóc giùm cho.
Anh không ngờ chị lại sẵn lòng như vậy, nửa ngại ngần, nửa xúc động, anh hỏi:
- Được không chị? Em ngại là nó sẽ làm phiền chị nhiều quá.
- Được chứ sao không được em. Có phiền hà gì đâu. Nhà chỉ có hai mẹ con, có nó thì càng thêm vui chứ sao. Mà sao chị thích ánh mắt của nó quá, nhìn cứ như là của thiên thần ấy. Không biết ai có con như vậy mà lại nỡ lòng nào bán đi.
- Có lẽ nhà nó
nghèo quá chị à, nuôi không nổi nữa nên họ đành phải bán thôi. Ngồi
trên xe taxi đưa nó về đây, em có hỏi thăm nó, nghe nó kể cảnh gia đình
của nó nghe thảm thiết lắm. Nhà nó nghèo đến nỗi năm nay nó 8
tuổi rồi mà vẫn chưa được đi học.
- Thôi được
rồi, chị sẽ mướn thầy về dạy cho nó, trong khoảng thời gian đợi em làm
giấy tờ bên Mỹ nhé. Nhà còn có một phòng trống, chị sẽ cho nó ở phòng
đó vậy. Thôi khuya rồi, em tranh thủ về phòng thu dọn hành lý đi để mai
còn khởi hành về Mỹ.
Nãy giờ, trong lúc
hai chị em đang bàn tính về số phận của đứa bé thì nó đã nằm ngủ ngay
trên ghế salon. Trông nó rất mệt mỏi, có lẽ suốt cả ngày nó đã phải dầm
mưa dãi nắng ở ngoài đường để ăn xin. Anh bồng nó trên đôi cánh tay
mình để đưa nó lên căn phòng mà chị anh dành cho nó ở tầng trên lầu. Nó vẫn
ngủ say sưa không hề hay biết gì cả. Bồng nó mà anh thấy trong lòng
mình dâng lên một thứ tình cảm mơ hồ nhưng thật ấm áp. Mai này, khi
giấy tờ nhận con nuôi xong, nó sẽ chính thức trở thành con của anh và anh tự
nhủ là sẽ lo cho nó như lo cho đứa con ruột của mình. Gương mặt của nó
trong giấc ngủ mới trông thật thánh thiện làm sao. Nếu anh lập gia đình
sớm thì có lẽ bây giờ anh cũng đã có một đứa con như thế này rồi. Lên
tới phòng, anh nhẹ nhàng đặt nó lên trên chiếc giường đệm êm ái, vốn đã được sắp đặt sẵn sàng dành cho khách . Anh hôn lên má nó một lần cuối trước khi trở
về phòng mình để thu xếp hành lý.
Sáng hôm sau, anh
thức dậy sớm để chuẩn bị trở lại về Mỹ. Chị anh cũng đã thức tự bao
giờ. Tội nghiệp chị! Nhà chỉ còn có hai chị em nên chị lúc nào cũng
quan tâm và thương yêu anh hết mực. Anh biết đối với người khác việc
cưu mang thêm một em nhỏ như thế này chưa chắc là một điều họ dễ dàng
chấp nhận. Còn đối với chị, có việc gì mà chị không sẵn lòng làm cho
anh, miễn là anh vui. Vả lại, chị vốn tánh hiền lành và luôn thương yêu
giúp đỡ người khác. Thấy mái tóc chị đã lốm đốm điểm bạc, mà chị lại góa bụa sớm, anh không
khỏi cảm thấy thương chị quá. Sau khi chuẩn bị xong xuôi cũng đã hơn 7
giờ, anh cất giọng nhỏ nhẹ từ giã chị:
- Thôi em phải đi ngay bây giờ nghe chị. Chị ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
- Mấy giờ thì máy bay cất cánh em?
- Khoảng 12
giờ, chị à. Nhưng em còn phải ghé tạm biệt mấy đứa bạn và ghé mua vài
món quà lưu niệm nên em không muốn hai mẹ con chị ra tiễn em, mắc công
lắm. Chị ở nhà nhớ chăm sóc đứa bé giùm em nghe. Ờ mà đứa bé thức chưa
chị? Lúc em ghé phòng nó, nó vẫn còn ngủ. .
- Chị mới ghé phòng nó. Nó chưa thức em à, chắc do nó mệt quá. Em cứ yên tâm đi đi, mọi việc còn lại để chị lo. Chị cũng tranh thủ đi chợ đây.
Vừa từ giã chị xong,
thì chiếc xe taxi mà anh gọi nãy giờ cũng vừa kịp tới. Anh vội ôm tạm
biệt chị rồi bước lên xe, bảo anh tài xế:
- Anh có thể đưa tôi đi một vài chỗ trước khi đưa tôi ra phi trường vào lúc khoảng 10 giờ được không?
- Được chứ anh. Anh muốn đi đâu thì tôi đưa đi. Còn trong lúc anh ghé bạn bè hay mua sắm gì, thì tôi đợi, không sao đâu.
Ghé từ giã bạn bè
thân xong cũng đã hơn 9 giờ. Anh vội bảo anh tài xế ghé một cửa hàng
bán đồ chơi để anh mua một món đồ chơi mà anh hứa với thằng cháu tối hôm
qua, trong lúc đang ăn tối. Thấy nó năn nỉ quá nên anh hứa sẽ mua và
kêu tài xế taxi đem về cho nó trước khi anh lên máy bay. Nó biết nó là
đứa cháu duy nhất của anh nên có phần đòi hỏi được nuông chiều, mà anh
cũng thấy vui khi được nuông chiều nó. Tìm được món đồ chơi mà
thằng cháu ưa thích và vừa tính tiền xong, đang bước ra khỏi cửa tiệm thì chợt anh sửng người lại khi nghe một giọng nói trẻ thơ quen thuộc vang lên phía sau lưng:
- Ba ơi, ba mua cho con con búp bê này đi ba. Nó đẹp quá ba à.
- Con búp bê đó mắc quá, con à. Con chọn thứ nào khác rẻ hơn, ba sẽ mua cho con.
Giọng nói trầm ấm và
đầy thương yêu của một người đàn ông cũng vang lên lập tức sau đó. Lạ
kỳ là giọng nói này anh cũng có cảm giác quen lắm, dường như anh đã nghe nó ở đâu
rồi thì phải.
Bị cha nó từ chối, đứa trẻ tiếp tục mè nheo:
- Mắc gì mà mắc ba. Mình mới trúng mánh được 500 đô hồi tối hôm qua mà ba.
Vừa nghe đến tiếng
500 đô, anh giật nảy người, quay vội ra phía đàng sau. Anh cảm thấy choáng
váng khi nhận ra vết sẹo trên trán của người đàn ông, lúc ấy đang
nghiêng mặt nên không nhìn thấy anh. Đứa bé gái thì đang quay mặt vào trong. Vừa lảo đảo lùi dần ra ngoài cửa
tiệm về phía chiếc xe taxi đang đợi, anh cố ngoái lại với hy vọng thấy
được gương mặt của bé gái. Cũng ngay lúc ấy, đứa bé vô tình quay mặt lại và đưa mắt
nhìn ra ngoài cửa tiệm về hướng phía anh. Khi ánh mắt ấy ung dung quét
qua người anh, anh có cảm giác như vừa chạm phải một luồng điện. Không,
anh không thể nào lầm được. Chính là cái ánh mắt thiên thần ấy. Trong
một phần ngàn giây, ánh mắt ấy dường như đã nhận diện ra anh, nhưng rồi
ngay lập tức tỏ ra thản nhiên như chưa hề nhìn thấy gì cả. Hoang mang,
xây xẩm như trong một giấc chiêm bao, anh thấy khó lòng mà tin được
những gì anh đang nhìn thấy trước mắt. Thả vội mình vào trong ghế sau
của chiếc xe taxi, sau khi ra lệnh cho anh tài xế lái xe ra phi trường,
anh run rẩy móc vội chiếc điện thoại di động để gọi điện cho chị anh:
- A lô! Chị ơi, chị đi chợ về chưa?
- Chị cũng mới
về tới em à. Hôm nay, gặp mấy người bạn quen ngoài chợ, mải tán chuyện
nên tới giờ chị mới về tới nhà. Mà em đang ở đâu vậy? Ra sân bay chưa?
- Em đang trên đường ra sân bay chị à. À, mà chị qua phòng đứa bé thử xem, nó thức chưa chị.
- Được rồi, em đợi chị chút. Để chị qua phòng nó....
Một thoáng im lặng trôi qua, có lẽ chỉ vài giây, nhưng anh cảm thấy như dài vô tận. Cuối cùng, giọng chị anh vang lên thảng thốt:
- Chết rồi, em ơi, sao nó biến mất tiêu đâu rồi!!!
Một thoáng im lặng trôi qua, có lẽ chỉ vài giây, nhưng anh cảm thấy như dài vô tận. Cuối cùng, giọng chị anh vang lên thảng thốt:
- Chết rồi, em ơi, sao nó biến mất tiêu đâu rồi!!!
11/12/2011
Jeffrey Thai
Jeffrey Thai
No comments:
Post a Comment