Sunday, May 13, 2012

Những Đoản Khúc Về Biển

Chiều Biển Vắng 



Tôi tìm về biển vắng chiều nay với tâm trạng của một kẻ muốn... lãng quên.  Bờ biển dài và rộng.  Nhưng không một bóng người.  Chỉ có gió thôi.  Gió thổi lồng lộng, quất vào mình tôi chan chát những cú xoáy như muốn cuốn đi những gì trĩu nặng ở bên trong.  Trước mặt tôi là một vùng không gian bao la của biển sóng.  Từng con sóng lớn nối tiếp nhau vỗ vào bờ tạo nên những thanh âm quen thuộc ngàn năm của biển.  Nước biển không xanh màu xanh dương thường thấy, mà nhuốm sầu trời chiều bằng một thứ màu xám tro nhàn nhạt.  Nằm chênh vênh đó đây trên bãi biễn vắng là những khối đá tảng, lớn và trầm mặc.  Chúng nằm đó đơn côi, trông thật buồn!  Buồn như những khoảng lặng của tâm hồn! 


Cuộc đời tôi vốn có nhiều khoảng lặng.  Có những khoảng lặng dữ dội làm ngập chìm tâm trí trong một cơn mê dài.  Như cái lần xa em - hình ảnh thánh thiện đầu đời của tôi.  Lần ấy, tưởng chỉ xa tạm thôi, ai nào ngờ là xa nhau vĩnh viễn.  Trong cơn mộng du tình ái, một đêm, tôi lê chân về phố cũ để tìm gặp em, như lời tôi đã hứa với em ngày tiễn biệt.  Nhưng ngày tôi về, em không còn ở đó, cho cơn mê đầu đời của tôi trở thành cơn mê miên viễn ngàn năm!  Cũng có những khoảng lặng lặng căm, làm cõi lòng ngưng đọng như đang trong một giấc chiêm bao buồn.  Chúng đến vô tình, như cơn mưa rào chợt rơi nhanh trong một ngày nắng hạ.  Chúng đến nhanh và vội vã, như biết rằng mặt đất đang rất khát và khô.  Tôi đang ở trong một khoảng lặng lặng căm như thế - một khoảng lặng thật buồn và sâu.    

Tôi nói tôi tìm về biển vắng là để học về ...  sự lãng quên.  Nói thì nói vậy thôi, chứ tôi cũng biết rằng, làm sao mà có thể quên được.  Mỗi ký ức xúc cảm đến và đi trong đời sống của một con người đều có lý do riêng của nó.  Không phải ngẫu nhiên mà nó đến.  Cũng không phải vô tình mà nó đi.  Nó đến và ở lại cho đến khi hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của nó, trong đời sống tâm linh của con người.  Có đôi khi nó để lại một dư âm hạnh phúc, lâng lâng, khó tả.  Có đôi khi nó để lại một dư vị ray rứt, xót xa, ngậm ngùi.  Dù vui, dù buồn, dù mang đến hạnh phúc hay khổ đau, khi đã đến, ký ức xúc cảm đã trở thành một phần của đời sống, mà sự chối bỏ, triệt tiêu đâu phải luôn là việc dễ làm. 


Tuy vậy, lang thang trên biển vắng chiều nay, tôi đã học được ở sóng biển một điều.  Khi lòng biển căng đầy vì chứa đựng trong nó quá nhiều những con sóng xôn xao, thì lúc ấy,  sóng biển sẽ tràn vào bờ từng cơn, rồi khẽ khàng vuốt ve bờ cát, cho đến khi lòng biển trở lại bình yên.  Đợi đến khi lòng biển trống vắng cô miên, thì sóng biển lại quay về, để lấp đầy những khoảng trống.  Lòng người, cũng như thế đấy - cũng như lòng biển vậy thôi; khi chất chứa quá nhiều thường hay trĩu nặng.  Sóng lòng có lẽ nên học cách tuôn trào, để lòng người có được chút thảnh thơi.  Rồi khi lòng người không còn quá sầu vơi, sóng lại quay về để lấp đầy những khoảng trống. 


Ký ức xúc cảm ấy đã đến với hồn tôi trong một dáng hình rất lạ.  Nửa như là đồng vọng đớn đau cho một khoảng đời thanh xuân không yên ả.  Nửa như là niềm mong mỏi khát tìm một cơn mưa rào, rớt rơi giữa một ngày nắng hạ, dạt dào và vội vã.  Lòng tôi là một bãi sa mạc bao la, khô cằn và xơ xác.  Có lẽ vì thế nên, chỉ cần một ngọn gió mát trong lành lướt qua, bao phím tơ cứ ngân lên run rẩy
.  Tôi đã thấy lòng mình tràn dâng một nỗi nhớ rất đầy.  Nhớ da diết, nhớ thiết tha, như chưa hề bao giờ nhớ thế trong đời.  Lòng tôi căng tràn như muốn rạn vỡ, và tôi nghe trong sâu thẳm chơi vơi, như có thanh âm của muôn ngàn con sóng vỗ.    

Lang thang trên biển vắng chiều nay, trước cảnh bao la hùng vĩ của biển sóng, tôi cảm nhận hơn bao giờ hết rằng, có đôi khi tâm hồn mình trở nên mong manh thật lạ.  Mong manh như những phím đàn, mà chỉ một ngọn gió lắt lay thôi, cũng đủ làm bật lên những thanh âm thê thiết nhất. Thế thì, với gió biển lồng lộng vây quanh như bây giờ, tôi tự hỏi, hẳn những cung phím ấy đang gào thét tơi bời?  Không!  Điều kỳ lạ là, ngay bây giờ đây, tôi thấy trong lòng mình một niềm bình yên rất lạ. Dường như sóng biển vừa nói lời từ giã bờ cát, để về lại cùng lòng biển lạnh. Tôi nghe văng vẳng trong không gian, tiếng của một nốt nhạc trầm rụng rơi thật khẽ.  Dường như có một cung phím buồn nào đó vừa theo sóng... ra khơi. 


Đêm đã bắt đầu buông xuống trên bãi biển vắng và lạnh.



Đồng Vọng Biển


                                                                           
Anh đã bao lần tìm về với biển trong đời mình.  Như đứa con hoang tìm về quì bên gối mẹ xin một chút yên ủi, vỗ về sau khi hứng chịu những ngọn roi đời tàn bạo.  Lần cuối cùng nhất, em biết không, anh tìm về với biển là để... quên em.  Có lẽ em ngạc nhiên lắm, phải không?  Em đã không biết được rằng anh đã rất... nhớ em.  Như gió kia nhớ mây trời.  Như sóng kia nhớ biển.  Như nắng hạn nhớ cơn mưa rào.

Có lẽ em đang tự hỏi biển có thể làm người ta quên nhau?  Không đâu em!  Biển có làm được điều đó bao giờ.  Chẳng qua là trước không gian quá bao la và rộng lớn của biển cả, nỗi nhớ và niềm đau của con người dường như nhỏ lại.  Và gió!  Gió biển như có linh hồn.  Gió mơn man những mảng da thịt thương đau đang rất nóng và rát.  Gió luồn sâu vào tận trong tim vỗ về những mạch mao quản đang rỉ máu muộn phiền.  Rồi gió hát vi vu những bài tình ca yên ủi nồng nàn làm nguôi đi nỗi nhớ. 

Anh nói anh tìm về với biển là để... quên em.  Nhưng có phút giây nào anh quên được em đâu.  Dáng hình em hiện về trên từng con sóng vỗ mạnh vào bờ.  Khi đó anh thấy mình khát khao cháy bỏng được làm bờ cát phía dưới kia.  Để được em một lần trườn lên mình anh, phủ trắng trái tim anh bằng những con hoa sóng và hôn lên trán anh - một vầng trán quá bơ vơ.  Nhưng, than ôi, những con sóng kia đã quá đỗi vô tình.  Chỉ lướt nhanh qua bờ cát thôi rồi quày quả quay trở về vùng biển lạnh.  Bờ cát chơ vơ ở lại.  Buồn tênh!

Anh nói anh tìm về với biển là để... quên em.  Nhưng có phút giây nào anh quên được em đâu.  Anh như thoảng nghe tiếng em ca trong từng hơi gió vút cao giữa chiều biển vắng.  Tiếng ca ấy khi nhặt, khi khoan, khi bổng, khi trầm.  Đôi khi nó quá trầm như tan loãng giữa cõi không gian mông quạnh.  Cho tim anh chợt nhói lên một cơn đau rất mạnh. Vì anh tưởng rằng mình lại lạc mất em nữa rồi giữa biển vắng chiều hôm. Đôi khi nó quá cao như muốn bay vút vào cõi trời xanh vô tận.  Cho anh thấy mình hụt hơi, vội vã đuổi rượt theo một cơn gió vô tình. 

Em nói với anh rằng em cũng đã có lần tìm về với biển.  Chiều em về, biển cũng cô đơn không một bóng người.  Như chiều biển của anh.  Có lẽ nỗi đồng vọng biển cô miên đã làm cho những chiều trời xích lại.  Nên anh thấy rất rõ lắm những hạt muối li ti bám đầy trên trán em chiều ấy, những hạt muối mang vị đắng của một mối tình đã mất.  Rồi anh thấy dáng em ngồi suy tư hàng giờ trước biển, nhìn về một phương trời xa và nghĩ về một mối tình cũng đã ... xa.  Một tình yêu đã mất!  Buồn lắm, phải không em?  Ước gì anh có thể quay ngược lại dòng thời gian.  Khi đó, anh sẽ đến bên em khoảnh khắc ấy và lau giùm em những giọt nước mắt muộn phiền còn đọng lại nơi khóe mắt đìu hiu. 

Có lẽ nỗi đồng vọng biển cô miên đã làm cho những chiều trời xích lại.  Nên anh thấy rõ lắm dáng em bước đi cô liêu, trải dài mênh mang trên bờ cát và dưới chân em là những con dã tràng xe cát miệt mài.  Có lẽ em đã may mắn hơn anh khi biển cho em cảm xúc của một tình yêu, cho dù là một tình yêu đã mất.  Để em còn tìm thấy trong nắng quái chiều hôm ảnh hình của niềm hạnh phúc, dẫu mong manh, xa vời.  Biển chỉ cho anh một lời ru buồn như tiếng khóc.  Nên những khi chợt nghe tiếng thổn thức vây quanh, anh không biết đó là tiếng biển ru hay là tiếng thổn thức của chính trái tim mình. 

Chiều biển vắng của em và chiều biển vắng của anh là cả một nỗi đồng vọng biển mênh mông.  Em nhớ ai sắt se chiều nắng quái.  Anh nhớ em quay quắt cả tâm hồn. 

Em nào có hay!


17/07/2011
Jeffrey Thai

No comments:

Post a Comment