Sunday, March 13, 2016

“Ráng Chiều”… Đã Tắt! – Jeffrey Thai




Chuông điện thoại bất ngờ reo lên vào lúc tầm ba, bốn giờ sáng khiến tôi có ít nhiều ngạc nhiên. Ngạc nhiên không chỉ vì giờ giấc, mà còn cả vì tiếng chuông; tiếng chuông điện thoại nhà tôi suốt tháng quanh năm hầu như chẳng reo lên bao giờ vào bất kỳ giờ nào, cả điện thoại di động cũng thế. Đã từ rất lâu (lâu lắm rồi), tôi rất hiếm khi gọi cho một ai đó, và hầu như cũng chẳng ai gọi mình (ngoại trừ những cuộc gọi thỉnh thoảng từ các dịch vụ). Thoảng khi có chăng chỉ là đôi ba cuộc điện thoại gọi nhầm số làm phá tan không gian tĩnh lặng, và sự lặp đi lặp đó khiến tôi không còn quan tâm đến tiếng chuông reo. 


Nếu không có dòng âm thanh tự động phát ra cho biết tên của người gọi, có lẽ tôi đã không bắt máy. Khi tên gọi thật của em vang lên, tôi nhận ra ngay và không một phút chần chừ, bật ngay dậy để đi bắt máy. Tôi đón nhận cuộc gọi này với đôi phần ngạc nhiên nhưng tâm trí không hẳn cảm thấy điều gì bất trắc, dù rằng đây là lần đầu tiên duy nhất kể từ ngày sang Mỹ đến giờ, tôi nhận một cuộc gọi từ VN, và vào giờ giấc như thế này. Phía bên đầu giây kia có một tiếng nói vang lên, nhưng đó không phải là giọng nói của em, mà là của một người… đàn ông. Đến lúc này, tôi đã kịp nhận ra có điều gì bất trắc đã thực sự xảy đến với em rồi, và lòng chợt chùng xuống.

Người đàn ông không nói nhiều, cũng không hỏi tôi là ai (có lẽ ông đã biết), chỉ điềm tĩnh đề cập đến tên thật của em và cho tôi biết rằng em đã… qua đời. Ông cho biết thêm em đã qua đời một tuần nay, sau ba mươi năm sống tàn tật trên cõi đời này; và ông lặp lại tên thật của em một lần nữa để tôi có thể dùng tên đó mà cầu nguyện cho em. Ông không nói nhiều, và cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc; vì thế tôi chỉ im lặng mà nghe, không hỏi lại, sợ rằng mình có thể khuấy động nỗi đau mà ông ta đang cố gắng trấn áp và che giấu. Tôi đoán ông là cha của em, và người cha ấy chắc hẳn phải thương con mình ít nhiều, đủ để bận tâm đến lời ủy thác cuối cùng của em: Gọi điện báo tin cho một người mình chưa từng gặp mặt và đang sống ở một nơi rất xa.







Thế là, cuối cùng, em cũng… chết. Chết thực sự. Thế là, cuối cùng, “Ráng Chiều” đã thực sự tắt rồi, sau những ngày tháng lây lất, chiếu rọi những tia sáng nhập nhoạng cuối đời, ở cuối trời hoàng hôn. Còn nhớ cách đây khoảng gần bốn năm, em cũng đã gửi đến tôi lời chia tay lần cuối, với dòng nhắn rằng có thể em sẽ không còn được trở lại thế giới ảo để tiếp tục dõi theo những gì tôi viết, tôi chia sẻ. Lần ấy, em đã vắng mặt một khoảng thời gian rất lâu, và rồi âm thầm trở lại, dõi theo những tâm tình tôi gửi trao đến tha nhân ở không gian riêng biệt của mình, sau khi giã từ những nơi chốn nhiều thị phi, nhốn nháo. Miệt mài, âm thầm, từng ngày, từng tháng, từng năm; em luôn là người đầu tiên G+ những gì tôi đăng tải, để đọc cũng có, mà mặt khác, có lẽ em cũng muốn cho tôi biết sự hiện diện và quan tâm lặng lẽ của mình. Đã tự bao giờ, tôi quen hẳn với điều đó.

Chỉ hai tuần nay thôi! Phải, hai tuần vừa qua, tôi bận rộn quá, nên không có thời gian để đăng bài, cũng không kịp nhận ra rằng tôi không còn nhận được tín hiệu gì từ em nữa. Và cũng vì bận rộn, tôi cũng quên khuấy rằng ngay trước đó, em có nói em sắp nhập viện để phẫu thuật, và lần này, em cảm thấy lo sợ lắm. Nhớ lại, tôi đoán chừng rằng, có lẽ em mong đợi một lời an ủi hay động viên gì đó từ tôi, trước khi bước vào những giây phút sinh tử. Tôi đã vô tâm nghĩ rằng, chẳng sao đâu, rồi em sẽ trở về bình an, như em đã từng trở về bình an sau những lời gần như vĩnh biệt của gần bốn năm về trước, nên đã chẳng phúc đáp gì cho em.

Nhưng không. Lần này, thì không nữa rồi. Em đã thực sự ra đi, và ráng chiều đã thực sự tắt ở cuối trời xa. Nhớ về em, nghĩ về em, tôi luôn nghĩ về cái biệt danh Ráng Chiều mà em đã chọn cho mình, dù rằng, tôi biết tên thật của em đã từ lâu lắm và em còn có một biệt danh khác rạng rỡ và kiêu hãnh hơn nhiều, như muốn thể hiện một khát vọng phù du. Không, em chỉ có thể muôn đời là ráng chiều thôi, vì chẳng có gì mong manh hơn thế, lặng lẽ và lẻ loi hơn thế, tiệm cận bóng đêm và cái chết hơn thế.







Và cũng có lẽ vì em là ráng chiều nên em mới có sự thủy chung tưởng chừng như phi thực như thế. Thắm thoát đã năm năm trôi qua, kể từ ngày đầu tiên, tôi quen biết em trên trang mạng xã hội YuMe. Kể từ ngày ấy, em như một cái bóng âm thầm bám sát theo từng bước chân tôi dịch chuyển trên không gian không mặt người, không một ngày nghỉ ngơi. Thực ra, không nhiều người hiểu rõ về em, vì em không quá ngây thơ để biểu lộ trung thực bản thân mình đến số lượng người đông đảo mà em quen biết và giao lưu trên mạng. Với họ, em là hình ảnh của một Nữ Hoàng – cái biệt danh kiêu hãnh khác mà em đã dùng như một sự ngụy trang khi giao lưu vui vẻ với thế giới đông đảo người. Với lớp ngụy trang ấy, không nhiều người hiểu rằng, thực ra, em vô cùng mặc cảm, và luôn cảm thấy lẻ loi và bị bỏ rơi trong cuộc đời nhiều xô bồ, và dối trá này.

Có lần em đã tâm tình với tôi rằng sỡ dĩ em đã bám theo tôi như chiếc bóng trong suốt từng ấy năm, vì tôi là người duy nhất mà em tin rằng và đã thấy rằng, sau khi biết rõ thân phận tật nguyền của em vẫn không hề đem lòng khinh bạc; và tôi đã cảm ơn em về niềm tin ấy. Tôi cám ơn em vì em đã cho tôi cơ hội để mang đến cho em niềm tin rằng: Dẫu cho cả thế giới này có quay lưng tệ bạc với em vì thân phận quá bất hạnh và nhỏ nhoi của em, thì vẫn còn có tôi trên cõi đời này sẽ, trước sau như một, đối với em như đối với một sinh linh người với đầy đủ giá trị và nhân phẩm của một con người.

Em có thể đã im lặng để ra đi mãi mãi về chốn vĩnh hằng, mà không hề phải bận tâm gì đến tôi - một con người em chưa hề bao giờ gặp mặt từ trong thế giới ảo. Em có thể chỉ đơn giản là biến mất vào hư không, mà không hề phải bận tâm rằng có ai đó hay không sẽ phải băn khoăn về em mỗi khi nhìn về một vệt khói cuối trời. Em có quyền làm điều đó lắm, như thói đời vẫn hay làm thế, như thể đã chẳng có gì tồn tại giữa những linh hồn người, và cũng sẽ chẳng có ai có quyền để trách phiền gì. Nhưng em đã không làm thế. Và vì thế, tôi cám ơn em thêm một lần nữa. Lần này là vì em đã cho tôi cơ hội để thắp cho em ba nén nhang tưởng niệm (khi tôi dậy sớm sáng nay) như một lời vĩnh biệt sau cùng.

Vĩnh biệt em. Vĩnh biệt Ráng Chiều.

13/03/2016
Jeffrey Thai




No comments:

Post a Comment