Monday, April 30, 2012

Biển Nhớ




Ít ai biết được rằng biển biết nói. Biển thậm chí còn biết hát nữa. Nhưng biển chỉ nói với những người biển thích, biển thương. Biển chỉ hát cho những ai biển đã phải lòng thôi. Và không phải là ai, là bất kỳ lúc nào người ta cũng có thể nghe được, hiểu được những thanh âm của biển. Cũng như con người, biển cũng biết cười, biết khóc, biết tức giận, biết đớn đau.  Khi biển cười, biển gợn lăn tăn từng con sóng nhỏ.  Khi biển khóc, gió biển vi vu hiu hắt cả một khoảng trời. Khi biển đớn đau, biển quặn mình cuộn tròn những con sóng lao xao.  Khi biển phẫn nộ, biển quẫy mình bắn tung những đợt sóng trắng bạc đầu.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ ven biển nên từ những ngày còn thơ tôi đã có dịp để cùng biển hẹn hò.  Thỉnh thoảng, những khi chiều về, tôi lại ra biển để cùng biển tâm tình.  Biển quê tôi không xanh màu xanh ngọc bích trang đài mà bình dị một màu nâu sẫm của đất phù sa.  Biển không đẹp nhưng biển rất hiền hoà, thân thương.  Trong ký ức tuổi thơ của tôi, biển phẳng lặng, bình yên như mặt nước của ao hồ, như lòng tôi ngày ấy thật đơn sơ, chưa biết đến những nỗi buồn vui của nhân thế.  Gió biển thật trong lành, làm mát rượi từng centimet trên cơ thể con người. Cứ mỗi lần tôi ra biển, biển lại hát cho tôi nghe bài tình ca về một nỗi nhớ mông lung, như một lời nhắc nhở dịu êm:   

Ngày mai anh đi,
Biển nhớ tên anh gọi về,
Gọi hồn liễu rũ lê thê,
Gọi bờ cát trắng đêm khuya.

Ngày mai anh đi,
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ,
Sỏi đá trông anh từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ ...




Và cứ như thế, tôi lớn lên với tiếng sóng biển ru hời.  Những ước mơ, khát vọng cũng lớn lên theo từng ngày, trở nên phổng phao, căng đầy trong lồng ngực tuổi trẻ. Có những chiều trời lộng gió, tôi nằm dài trên bờ biển rộng. Với biển một bên, và bên kia là ánh chiều tà rực rỡ cuối ngày, tôi thầm thì với biển về khát vọng viễn du đang nung cháy trong lòng, về một khoảng trời bao la, xa rộng phía bên kia chân trời.  Biển lắng nghe tôi nói, lặng im, không nói gì.  Thoáng nghe tiếng gió vi vu văng vẳng trong khoảng không, tôi đoán biết biển đang buồn -  biển không muốn xa tôi. Quay tròn người ra xa, tôi dỗi hờn ngoảnh mặt. Biển trườn tới, ve vuốt thân tôi trần trụi với những con sóng nhỏ, như muốn an ủi, vỗ về chàng tình nhân bé nhỏ.

Không nhiều người tin vào phép lạ.  Nhưng với tôi, phép lạ là điều có thật:  một ngày kia, tôi chợt thấy mình trên biển, cùng biển làm chuyến hành trình vượt sóng.  Lần đầu tiên tôi thấy được biển mênh mông, lớn rộng đến dường nào.  Cúi nhìn biển u hoài, lặng lẽ phía dưới mũi con tàu, tôi chợt nhận ra, vì tôi, biển đã ép lòng để cho tôi phép lạ trong đời.  Chưa bao giờ tôi có dịp ở cận kề biển lâu đến như vậy.  Ba ngày đêm ngồi trên mũi một con tàu bé nhỏ, phơi thân cho nắng gió mưa trời, tôi đã nghe biển kể, kể nhiều lắm về niềm riêng của biển, nỗi niềm mà, dẫu thân quen, biển chưa một lần nào nói. 



Biển có niềm riêng?  Vâng, đó là nỗi cô đơn kỳ bí thiên thu của biển.  Ba đêm ngồi trơ vơ trên mũi tàu trong cái không gian mông quạnh vô bờ của biển cả, dưới ánh trăng vằng vặc trên cao toả ra một thứ ánh sáng huyền hoặc, hư ảo; tôi đã có dịp để thấy biển thật quạnh hiu và cô đơn biết dường nào. Trong cái không khí tĩnh mịch như trong những đêm trừ tịch, biển đã thầm thì suốt đêm kể cho tôi nghe về nỗi cô đơn chất chứa đã ngàn năm trong lòng biển lạnh.  Nỗi cô đơn ấy là nỗi lòng ngàn năm của biển, luôn bí ẩn và thật đong đầy, không dễ gì bày tỏ được.  

Biển kể rằng, thật ra, cách đây hàng nghìn năm, biển không sống một mình.  Có một nàng tiên cá, đẹp, đẹp lắm, bầu bạn với biển, hát ca cùng biển ở tận đáy biển sâu.  Nhưng vì tình yêu vô vọng mà nàng trót dành cho một vị hoàng tử đắm tàu, mà cuối cùng nàng đã phải hoá thành bọt biển. Từ đó, biển lại một mình, lầm lũi, hoang liêu với ngày tháng, ru đời đơn côi giữa lòng biển lạnh bằng những bài tình ca u hoài.  Đôi khi nỗi cô đơn tích tụ ấy bộc phát thành những con sóng thần hủy diệt. Nhiều khi nước mắt biển chảy âm thầm trong đêm khuya làm mặn đắng cả một vùng biển rộng...




Biển, cuối cùng, đã đưa tôi đến một bến bờ xa, nơi tôi và biển dẫu không muốn vẫn phải cam lòng nói lời chia biệt.  Biển quay trở lại bến bờ xưa với biết bao ngập ngừng, lưu luyến. Còn tôi háo hức quay lưng, lao vào cuộc sống mới với bao điều khác lạ. Ở đó, tôi đã có một đời sống hoàn toàn khác và nói một thứ ngôn ngữ khác. Tôi đã dần quên biển, vì những toà biệt thự nguy nga che chắn mắt tôi nhìn, và những khung cửa kính ngăn gió khơi luồn lách qua những khe hở nhỏ.  Biển mờ khuất dần trong tâm trí tôi, khuất lấp bởi những cuồng quay, sôi động của một nhịp sống mới, nhịp điệu của Rock và Cha Cha Cha.  Không còn chỗ cho sự lắng đọng, cho những hoài niệm xa xăm.

Một lần kia, biển bỗng hiện về trong giấc mơ chập chờn của tôi nơi miền đất lạ.  Với dáng dấp xanh xao, tím cả một vùng biển trời chiều, biển nhắc tôi về những ngày tháng thân thương năm cũ. Thức dậy trong nỗi bàng hoàng, thảng thốt, tôi hoảng hốt đi tìm lại chính tôi giữa mịt mùng bao la của đất trời viễn xứ.  Nhớ biển, tôi bôn ba tìm về với biển qua biết bao bến bờ.  Nhưng thật kỳ lạ thay !  Dẫu tôi đã tìm về với biển qua bao địa danh -  bờ biển Miami nước xanh, nắng ấm, bờ biển Virginia cát vàng trải rộng, bờ biển Naples với những hàng dừa xanh gợi nhớ dáng quê hương, hay bờ biển Panama với những đàn hải âu xao xác tiếng vịt kêu đồng -  biển vẫn lặng câm không nói một lời.  Biển không còn nói nữa hay tôi không còn nghe được thanh âm của biển?



                                          
Qua bao trăn trở, băn khoăn, rồi tôi cũng hiểu.  Biển giận, biển hờn vì từ ấy đến nay, đã hơn mười mấy năm trời, tôi chưa một lần về lại bên biển năm nào.  Biển ơi, hãy chờ nhé biển!  Rồi tôi sẽ về với biển.  Tôi sẽ về để bầu trời xanh kia thôi còn nhớ mây trời, để đàn hải âu thôi xao xác tiếng gọi não nùng khi chiều buông bóng nắng, để vầng trán tôi không còn bơ vơ vào những chiều trời lộng gió. Tôi sẽ về, biển ơi, để được nằm trên bờ biển vắng chiều hôm, với biển một bên và bên kia là ánh chiều tà rực rỡ cuối ngày, mà nghe biển hát lại bản tình ca năm cũ trong vùng ký ức tuổi thơ:    

Ngày mai anh đi,
Thành phố mắt đêm đèn mờ,
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn,
Nghe ngoài biển động buồn hơn.

Hôm nao anh về,
Bàn tay buông lối ngỏ,
Đàn lên cung phím chờ,
Sầu lên đây hoang vu ...

                                                                    
                                                                          Jeffrey Thai




1 comment:

  1. Vâng! Dẫu có ngàn lần cô đơn trước Biển, dẫu có giận hờn, hãy cứ nhớ rằng:
    "Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
    Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
    Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
    Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê"...

    ReplyDelete