Monday, April 30, 2012

Xin Lỗi Anh, Em Chỉ Là Thằng Điếm - Truyện Ngắn (Phần I)




Chương 1:  Nhật ký gay
                                                                                       
Hôm nay, hắn ngạc nhiên thấy mình bắt đầu viết nhật ký.  Hắn vốn là một thằng thanh niên có vẻ ngoài lạnh lùng, bất cần đời và rất ít nói.  Hắn hầu như chẳng chia sẻ với ai cả, ngay cả với các khách hàng của hắn – xong việc là thôi.  Có một đột biến vừa xảy ra trong đời hắn?  Vâng, hắn vừa trở về từ cõi chết.  Nói rõ hơn là, hắn vừa tự tử nhưng không thành.  Hắn không muốn sống nữa.  Nhiều biến cố đã xảy ra trong đời hắn, nhưng hắn vẫn lạnh lùng và bình thản bước qua.  Duy chỉ có biến cố sau cùng này thì đã vượt quá sức chịu đựng của hắn.  Biến cố ấy đã khiến hắn tìm đến cái chết.  Nhưng có lẽ số hắn chưa đến.  Cũng có thể hắn chưa trả hết nợ nhân gian cũng nên.   Hắn bỗng dưng thấy lòng cô đơn quá.  Cô đơn và lẻ loi đến tận cùng.  Hắn muốn thét lên, nhưng có thét gào đến mấy cũng chẳng ai nghe:  Hắn sống một mình mà, trong một căn phòng trọ không lấy gì làm sang trọng lắm.

                                                                   
Và trong nỗi cô đơn đó, hắn lại thấy nhớ - một nỗi nhớ tuy mông lung, mơ hồ nhưng da diết.   Người mà hắn thấy nhớ đó chính là người đã đưa hắn trở về từ biên giới giữa sự sống và cái chết.  Chưa bao giờ hắn cảm thấy nhớ ai như thế.  Nỗi nhớ giày vò hắn làm hắn cảm thấy khổ sở.  Hắn thấy rằng mình phải nói ra, phải thổ lộ bằng một cách nào đó, nếu không thì e rằng hắn điên mất.  Suy nghĩ mãi rồi hắn quyết định trải lòng mình thông qua bàn phím.  Hắn sẽ viết rồi đăng tải lên một trang mạng xã hội nào đấy.  Hắn tin rằng sẽ có một ai đó đọc được và chia sẻ bí mật đời hắn với hắn.  Ý nghĩ ấy làm hắn cảm thấy phần nào nhẹ lòng hơn.  Và thế là hắn bắt đầu viết.  Những xúc cảm chôn giấu tận đáy lòng chợt trỗi dậy mãnh liệt trong lòng hắn và những ký ức đau thương cũng tràn về trong tâm trí hắn như cơn lũ.                                                                                                                                      
Trước tiên, điều hắn cần phải nói ra là:  Hắn là gay.  Phải, dẫu sở hữu một ngoại hình điển trai và đầy nam tính, nhưng bí mật của cuộc đời hắn là:  Hắn không yêu phụ nữ, hắn chỉ yêu đàn ông.  Đàn ông đối với hắn có một sức quyến rũ mãnh liệt mà hắn không thể nào cưỡng lại được.  Những dáng đi đàn ông mạnh mẽ và cương quyết luôn thu hút ánh nhìn của hắn.  Những vòm ngực săn chắc và nở nang khiến lòng hắn cảm thấy đắm đuối.  Cái mùi đàn ông đậm đặc và nồng nàn luôn làm hắn cảm thấy say sưa và mê dại.  Hắn không hiểu tại sao hắn lại khác thường như vậy.  Hắn không muốn như vậy.  Nhưng hắn chẳng thể khác được.  Tuy vậy, hắn chấp nhận điều đó một cách mặc nhiên và chưa một lần, hắn cảm thấy mặc cảm hay tự ti về điều đó.  Hắn là thế!
                                                                       
Hắn sống giữa đời hiên ngang và hùng dũng như bất kỳ một thằng đàn ông chính hiệu nào khác.  Nếu không lên giường với hắn, chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng cái gã thanh niên có hàm râu quai nón được cắt tỉa một cách khéo léo, có gương mặt hút hồn như một tài tử điện ảnh, và một vóc dáng to cao, lực lưỡng như hắn lại là một gã gay.  Hắn tự lý luận với hắn rằng:  Thực ra, giữa hắn và những thằng đàn ông kia có gì khác biệt nhau nhiều đâu kia chứ.   Hắn có tất cả những gì bọn họ có.  Có khác biệt chăng chỉ là ở cái cách mà hắn và bọn họ sử dụng cây gậy thần khoái lạc mà thượng đế đã ban tặng:  Trong khi bọn họ có khuynh hướng sử dụng nó ở phía trước của đối tác, thì hắn lại chỉ sử dụng nó ở phía đằng sau. 
                                                                       
Cái bí mật đó là bí mật sâu thẳm nhất trong lòng hắn, mà ngày xưa chẳng ai biết được, ngoại trừ thằng bạn trai của hắn lúc còn học ở trường cấp ba phổ thông.  Hắn thực sự không biết hắn bắt đầu trở thành gay khi nào, nhưng hắn nhớ rõ là hắn bắt đầu cặp kè với thằng bạn học chung của hắn từ năm lớp mười.  Trong khi biết bao đứa con gái chết mê, chết mệt vì vẻ ngoài quyến rũ và thu hút của hắn, thậm chí có vài đứa còn dám cả gan nhét thư tình vào vở học của hắn, nhưng lòng hắn chẳng hề thấy xao động, hắn chẳng hề mảy may bận tâm, chú ý.  Trong khi đó thì hắn lại thấy quyến luyến vô cùng cái thằng bạn học đã học chung với hắn từ năm lớp sáu.  Gã bạn học ấy cũng quyến luyến hắn với cùng một cách thức như vậy.  Đến năm lớp mười thì hai đứa chính thức cặp kè với nhau.  Dĩ nhiên, chuyện cặp kè như một cặp tình nhân này chỉ mình hắn và thằng bạn biết.  Và mọi việc có lẽ sẽ mãi kín đáo như vậy nếu không có cái ngày định mệnh đó…



Chương 2:  Ngày định mệnh
                                                     
-  Trời ơi, mày là thằng biến thái.  Mày ra khỏi nhà tao ngay, thằng con trời đánh. 
Đang ngủ say sưa, hắn chợt giật mình vì tiếng thét thật lớn của cha hắn.  Vừa hét, ông vừa cố lôi hắn ra khỏi giường.  Hắn vẫn còn mơ màng vì men rượu nên chẳng biết điều gì đang xảy ra.  Chỉ đến khi nhìn xuống thân thể trần truồng của mình và của thằng bạn kế bên, hắn mới chợt nhớ ra và chợt hiểu.  Tối hôm qua, cả hai đứa cùng đám bạn thân tổ chức tiệc nhậu ăn mừng, nhân vừa tốt nghiệp lớp mười hai.  Nhậu xỉn quá, hai đứa lết về phòng của hắn ôm nhau ngủ mà quên gài chốt cửa.  Hắn chỉ biết ú ớ, chưa kịp phản ứng ra sao thì hai cái tát tay nảy lửa của cha hắn đã làm hắn tỉnh hẳn.  Vừa tát hắn, ông vừa lập đi, lập lại: 
-  Mày ra khỏi nhà tao ngay.  Mày ra khỏi nhà tao ngay.  
Mẹ hắn đứng ở góc phòng, gương mặt còn chưa hết vẻ bàng hoàng, chỉ đưa mắt lặng lẽ nhìn những gì đang diễn ra mà không nói gì cả.  Hắn không thực sự biết bà đang nghĩ gì. 
Giương mắt nhìn ba hắn, hắn nói với vẻ khẩn khoản:
-  Ba đợi con một chút, con sẽ đi ngay mà. 
Rồi hắn quay sang khều thằng bạn cũng vừa mới tỉnh dậy: 
-  Mặc đồ mau rồi đi mậy, Nam. 
Trong khi hai đứa lục tục mặc quần áo, cha mẹ hắn đã bỏ ra ngoài.  Hắn biết rằng hắn chỉ còn chút ít thời gian để nhét vội vài bộ quần áo vào túi xách và rời khỏi nơi đây, trước khi cha hắn trở lại với một cơn thịnh nộ khác còn dữ dội hơn.  Hắn cũng biết là cha hắn không hề đùa giỡn khi đuổi hắn.  Ông chưa bao giờ thích hắn cả, cũng chưa bao giờ đối xử với hắn như một đứa con.  Hắn không hiểu vì sao.  Ngay cả với mẹ hắn, vợ của ông ta, ông ta cũng rất hiếm khi tỏ vẻ thương yêu.  Ông ta luôn u uất và xem hắn là một cái gai trong mắt ông ta từ những ngày hắn còn rất nhỏ.  Riết rồi hắn cũng quen dần với điều đó và không còn thắc mắc tại sao nữa.  Buồn thì đôi khi hắn cũng cảm thấy có chút buồn, nhưng hắn chấp nhận điều đó một cách mặc nhiên như chấp nhận cái sở thích chỉ thích đàn ông của hắn.
                                                          
Đang lui cui nhét vội bộ quần áo cuối cùng vào túi xách, thì có tiếng của thằng Nam vang lên sau lưng hắn: 
-  Ê, ổng đuổi mày như vậy rồi, mày ở đâu mậy, Sơn.
-  Tao cũng không biết nữa.  Nhà tao có bà con, họ hàng gì ở Sài Gòn này đâu.  Mà ngoài mày với gia đình mày, tao cũng đâu có thân thiết với ai đâu.  Hay là mày cho tao ở tạm nhà mày một thời gian được không?
Vừa nghe hắn hỏi, thằng Nam đã vội giảy nảy lên:
-  Thôi, thôi, không được đâu.  Mày đến ở, rồi ba má tao hay chuyện, rồi tao cũng bị tống ra đường luôn thì sao. 
-  Thì tao với mày đi bụi. 
Vừa nghe hắn trả lời như thế, thằng Nam đã vội xua tay rối rít:
-  Không được đâu.  Không được đâu.  Hồi nào tới giờ tao đâu có quen sống bụi đâu.  Làm sao mà tao chịu được.  Thôi tao về nghe. 
Vừa nói xong, thằng Nam vội vã rời phòng, bỏ hắn lại một mình.  Hắn thấy có chút chua xót trong lòng.  Thằng người yêu đầu đời của hắn đã bỏ rơi hắn một cách quá dễ dàng, trong một tình huống như thế này.  Hắn gom vội vài món vật dụng cá nhân cho vào túi xách, rồi cũng nhanh chân rời nhà.  Nhìn lại lần cuối ngôi nhà thân yêu đã cho hắn một chỗ dung thân trong suốt mười tám năm qua, hắn thấy lòng mình thật bùi ngùi.  Tuy vậy, hắn không thấy bất ngờ.  Hắn biết rồi trước sau gì, ngày này cũng sẽ đến.  Hắn chưa bao giờ có cảm giác hắn là một đứa con trong gia đình ấy.  Mười tám năm qua hắn chỉ ở trọ và bây giờ thì thời gian hợp đồng ở thuê đã hết hạn, hắn phải đi.  Không biết đi về đâu, hắn cứ lầm lũi bước về phía trước, đầu trống rỗng, trong túi chỉ còn vài ngàn lẻ đủ cho vài ổ bánh mì…



Chương 3:  Hợp đồng tình yêu
                                                          
-  Anh Hải à, anh ngồi xuống cho em nói chuyện với anh một chút được không?  Em có chuyện muốn nói với anh.
Giọng hắn cất lên, thật trầm nhưng cũng thật đột ngột, chặn đứng những bước chân vội vã của gã tình nhân ca sĩ vừa có tên, vừa có tuổi, đang từ trên những bậc thang của tầng lầu một bước xuống.  Ngạc nhiên, gã giương mắt nhìn hắn hỏi: 
-  Chuyện gì vậy em?  Em đợi tối anh về nói được không?  Bây giờ, anh phải đi ngay, sắp tới giờ trình diễn rồi. 
Chỉ vừa nói xong, gã đã toan dợm chân bước đi về phía cửa ra.  Giọng hắn lại vang lên, lần này, cao hơn và dứt khoát: 
-  Không.  Em phải nói với anh ngay bây giờ.  Em không thể đợi được nữa đâu.  Anh gọi cho quản lý của anh báo cho bầu show để ông ta dời tiết mục của anh lại cũng được mà. 
Sau khi thoáng cau mày và suy nghĩ trong phút chốc, gã khẽ nhún vai, rồi miễn cưỡng móc điện thoại di động ra để gọi cho tên quản lý.  Xong, gã tiến đến ngồi trước mặt hắn, vẻ chờ đợi: 
-   Rồi.  Bây giờ, có chuyện gì, em cứ nói đi, anh nghe đây. 
Nhìn thẳng vào mắt gã, hắn từ từ chậm rãi hỏi gã một cách rất bình tĩnh:
-  Anh có kép nhí mới rồi, phải không anh Hải? 
Thấy gã dợm giương mồm chối, hắn khẽ xua tay, rồi nhanh chóng nói tiếp: 
-  Em biết hết rồi, anh Hải à!  Anh không cần giấu em đâu.  Ai còn lạ gì cái nết thay tình nhân như thay áo của anh nữa.  Dẫu sao, thì em cũng không bao giờ quên được những gì mà anh đã làm cho em.  Nếu không có anh thì em đã chết vì đói ở ngay trên mặt đất của công viên, cách đây hai năm về trước rồi.  Anh đã đem em về cho ăn, cho uống, rồi còn bảo bọc cuộc sống của em trong suốt hai năm vừa qua.  Em thấy em ăn bám anh như một thằng điếm như vậy cũng quá đủ rồi.  Bây giờ thì anh cho phép em được tự lo cho mình nghe anh. 
Gương mặt của gã ca sĩ mà tuổi đời đã quá 50 nhưng vẫn còn rất ăn khách lộ rõ nét sượng sùng khi bị hắn lật tẩy một cách thẳng thắn như vậy, gã áy náy nhìn vào hắn rồi nói:
-  Kìa, sao em nói vậy?  Làm điếm cũng là một một nghề mà em.  Mà nếu em không ở với anh nữa, em làm gì mà sống
Gã chưa kịp dứt lời, hắn đã bật cười lên một cách man dại:
-  Anh nói đúng lắm.  Làm điếm, xét cho cùng, cũng chỉ là một nghề như bao nhiêu nghề khác, chứ có gì đâu.  Vậy mà em nghĩ mãi không ra, không biết làm cách nào để kiếm sống.  Vâng, rồi em sẽ làm điếm, anh ạ!
Vừa dứt lời, hắn vội đứng lên, xách vội chiếc va li hành lý mà hắn đã chuẩn bị sẵn, rồi nhanh chóng rời khỏi ngôi biệt thự, trước sự ngỡ ngàng của gã ca sĩ về chiều.  Thế là, một lần nữa, hắn lại phải rời khỏi một chặng nghỉ nữa trong cuộc đời của hắn.  Dẫu có lo lắng về những ngày tháng sắp tới, nhưng hắn thấy mình đã hành động đúng.  Hắn vốn có lòng kiêu hãnh rất cao, hắn không muốn đợi đến cái ngày mà gã đã chán chê hắn như chán một cái giẻ rách, rồi sẽ quẳng hắn ra đường như quẳng một món hàng phế thải.  Không!  Hắn hoàn toàn không muốn đợi đến lúc ấy.
                                                      
Vừa lội bộ dọc theo hè phố để tìm một chiếc xe ôm chở hắn về khu nhà trọ mà hắn đã thuê trước, hắn thầm tính toán trong óc hắn cái cách kiếm sống thú vị và nhàn nhã vừa nảy ra trong đầu hắn:  Hắn sẽ làm điếm, làm một callboy.  Hắn sẽ mua một cái laptop và lập một website cho riêng hắn để kiếm khách hàng.  Với cái tuổi hai mươi sung mãn và cái mã bề ngoài sáng láng, hấp dẫn của hắn, hắn tin rằng sẽ chẳng khó khăn gì cho hắn trong việc tìm kiếm khách làng chơi.  Mà giả sử không làm điếm, thì hắn biết làm gì khác nhỉ?  Đã quen sống sung sướng giàu sang từ nhỏ, hắn chẳng biết lao động, lại chẳng có bằng cấp gì.  Tất cả những gì hắn có chỉ là cái vốn trời cho của hắn.  Không bán thì lấy gì mà sống?

Tự lý luận với mình như vậy, nhưng hắn biết rằng quyết định của hắn còn có một lý do sâu xa hơn:  Hắn muốn hủy hoại cuộc đời hắn.  Phải, hắn thấy cuộc đời hắn đốn mạt quá, không hủy hoại nó đi thì để làm gì.  Tuy nhiên, hắn cũng biết rất rõ rằng cuộc đời hắn đốn mạt không phải vì hắn là gay, mà là vì cái cách hắn đã bị gia đình hắn hắt hủi và quăng ra ngoài xã hội như một con chó ghẻ.  Mà đã là một con chó ghẻ thì còn gì nữa để mà gìn giữ.  Hắn sẽ phá hết!   Đang suy nghĩ miên man, hắn chợt thấy một chiếc xe ôm vừa chạy tới.  Vội vàng, hắn cất cao giọng réo: 
-  Xe ôm. 



Chương 4:  Vị khách trong bóng đêm

Hắn xô cửa phòng khách sạn và bước vào.  Đúng như đã thỏa thuận trước qua email:  Cửa không khóa và phòng tối om.  Vị khách này yêu cầu giữ bóng tối như vậy trong suốt khoảng thời gian gặp gỡ.  Lần đầu tiên, hắn bắt gặp một khách hàng với một yêu cầu kỳ quái như vậy.  Hắn tự nghĩ có lẽ đây là một vị VIP nào đó cũng nên, nhân vật quan trọng nào cũng rất sợ dư luận biết được mặt trái của cuộc sống mình.  Ngoài kia, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ những vầng hào quang cuối ngày làm hắn lóa mắt khi hắn đột ngột bước vào cõi không gian tối mù mịt trong phòng.  
                                                      
Trong khi hắn còn đang loạng choạng chưa định thần lại được thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
-  Khép cửa lại ngay! 
Tiếng nói làm hắn giật bắn mình.  Có lẽ vì nó bất ngờ quá.  Thoạt đầu, hắn chợt nghĩ như vậy.  Nhưng không, hắn cảm thấy còn có một điều gì đó khác hơn.  Đúng rồi, giọng nói này có âm hưởng quen quen, dường như hắn đã có dịp được nghe ít nhất là một lần trong quá khứ.  Hắn vội đóng sầm cánh cửa lại theo mệnh lệnh của gã đàn ông, tuy trong lòng thoáng chút băn khoăn.  Vài phút im lặng trôi qua, mắt hắn dần quen với bóng tối.  Bây giờ thì hắn đã có thể nhận ra được bóng dáng lờ mờ của gã.  Gã đang ngồi trong một cái ghế bành mà lưng hướng về phía cửa cái.  Hắn di chuyển chầm chậm về phía chiếc giường ngủ trước mặt gã.  Rồi hắn khẽ khàng ngồi xuống, tập làm quen thêm với bóng tối.     
                                                
Có lẽ thấy được hắn đã định vị trên giường, gã đàn ông tiếp tục ban ra mệnh lệnh thứ hai cũng với cùng một giọng điệu lạnh lùng và khô khốc:
-  Cởi đồ ra.
Tiếng nói vang lên lại làm hắn giật mình thêm lần nữa.  Cái cảm giác quen quen trong giọng nói làm hắn càng thêm băn khoăn.  Hắn cảm nhận có chút gì đó ma quái đang diễn ra trong phòng.  Điều đó làm hắn thoáng chột dạ.  Tuy vậy, vốn quen với phản ứng nghề nghiệp sau năm năm hành nghề, hắn lần tay vào thắt lưng quần và bắt đầu cởi quần dài.  Chiếc quần Jean thời trang bó sát cơ thể làm hắn khó khăn hơn để cởi nó ra.  Trong khi cởi, hắn nghe tiếng thở bắt đầu dồn dập của gã đàn ông.  Bây giờ thì hắn đã lờ mờ thấy được thân hình trần truồng của gã:  Gã đã sẵn sàng.  Căn phòng ngày càng trở nên im lặng hơn.  Chỉ còn lại tiếng máy điều hòa với những âm thanh đều đều, tẻ nhạt.  Hơi thở của gã đàn ông ngày càng dồn dập hơn. 
                                                                            
Loay hoay một lúc thì hắn cũng cởi xong chiếc quần Jean và quần lót.  Trên người hắn giờ chỉ còn chiếc áo thun hiệu cá sấu.  Hắn bắt đầu cảm thấy lạnh ở phần chân vì hơi lạnh từ máy điều hòa phả xuống đó.  Hắn có thể nhận ra được là gã đàn ông đang rất nôn nóng.  Trong khi hắn cố cởi nốt chiếc áo thun còn lại trên người  thì gã bắt đầu tiến đến sát bên giường và trườn mình về phía hắn.  Trong bóng tối lờ mờ, hắn có thể thấy sự căng thẳng hiện ra trên người gã.  Lúc gã chộp đôi tay trần vào cặp đùi vạm vỡ của hắn cũng chính là lúc hắn cố kéo chiếc áo qua khỏi đầu của hắn.  Cú chụp của gã làm hắn thoáng mất thăng bằng.  Hắn ngả nghiêng người về phía bên trái, nơi đặt chiếc đèn ngủ.  Khủyu tay hắn vô tình đè lên nút tắt mở của ngọn đèn.  Một luồng ánh sáng bất thần hắt ra làm gã đàn ông giật bắn người và nghiêng mình về phía sau. 
                                                           
Ánh sáng của ngọn đèn ngủ tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ để hắn và gã nhìn thấy mặt nhau.  Khi cặp mắt hắn vừa lướt qua gương mặt của gã, cũng chính là lúc hắn thấy mình kêu lên một tiếng rú nghe man dại như tiếng mèo hoang: 
- B.... aaaaaa….. 


04/02/2012
Jeffrey Thai   

No comments:

Post a Comment