Nỗi
 buồn ấy đến xâm chiếm hồn em lần đầu tiên vào một chiều nắng hạ, thuở 
em còn là một cô học trò nhỏ, còn khoác trên mình chiếc áo trắng trinh 
nguyên và thích ép xác hoa phượng đỏ vào quyển vở, mỗi khi ve sầu râm 
rang khúc tấu.
Em vốn là một cô gái đẹp. Em sở hữu một nét đẹp e ấp, nhưng không kém phần rực rỡ, kiêu sa. Là con gái, mà lại là một nàng con gái xinh đẹp nữa, nên em thật kiêu kỳ và ngoa ngoắc. Đám học trò trai bao quanh em nhiều như ong vỡ tổ. Chúng cứ dài cổ si tình mà ngóng đợi từ em một nụ cười, một ánh mắt, và đêm đêm nghĩ về em mà mơ về một ân huệ tình yêu. Nhưng đáp lại, lòng em cứ trơ lì như gỗ đá. Em ngẩng mặt đi ngang qua những đám con trai bên đường với dáng đầy kiêu hãnh. Em đáp lại những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo bằng một ánh nhìn sắc lạnh, vô tâm. Thái độ vô tình ấy của em đã làm cho biết bao trái tim si tình phải tan nát.
Em
 chẳng bao giờ ban phát cho ai bất cứ điều chi, dẫu chỉ là một lời nói 
êm ái ngoài môi hay một nụ cười thân thương nửa miệng.  Trong đáy mắt em
 không tái hiện những gì trước mắt em.  Thẳm sâu trong đáy mắt ấy là cả 
một khoảng trời hư không.  Si mê em, những cánh thư tình cứ tiếp tục 
được gửi đến em vội vàng, lén lút từ những đôi bàn tay run lẫy bẫy, 
trông đến tội nghiệp.  Chúng cứ nhiều hơn lên theo mỗi ngày em đến lớp, 
theo mỗi mùa phượng qua đi, khi mà nhan sắc em ngày càng trở nên mặn mà,
 quyến rũ hơn.  Nhưng em chẳng bao giờ buồn mở ra để đọc, đã thế, em lại
 còn đem khoe cùng chúng bạn, để có dịp mà bật cười ngạo nghễ trên xác 
của những mảnh tình si tội nghiệp.   
Rồi
 một ngày kia, khi hạ về, nỗi buồn định mệnh đã gõ cửa đời em.  Khi sắp 
phải xa lìa trường quen lớp cũ đằng đẵng ba tháng dài, em chợt nhận ra 
có một điều gì đó rất khác lạ trong tim:  hình như là một nỗi nhớ, hình 
như là một niềm thương.  Em đã biết nhớ, em đã biết thương một người - 
người đó là anh chàng đẹp trai học cùng lớp.  Trong khi bao người đang 
ôm ấp hình bóng của em và miệt mài chờ đợi một dấu hiệu đón nhận từ em, 
thì trớ trêu thay, em giờ đây lại ôm riêng trong lòng mình một tình buồn
 đơn phương.  Lòng đã say rồi nhưng lời đâu dám ngỏ, dẫu sao cũng là con
 gái mà, nên  lòng em thấy buồn diệu vợi lắm khi chàng cứ mãi vô tình. 

Mỏi
 mòn trong nỗi tình nhớ lặng câm, em bạo gan nhét vào tay chàng bức thư 
tỏ tình em viết nắn nót suốt một đêm trường không ngủ.  Thư gửi đi rồi 
lòng em cứ thắp thỏm chờ trông.  Mỗi giây phút chờ trông là mỗi giây 
phút em thấy lòng mình thắt thẻo cả một tâm tình con gái.  Nỗi buồn con 
gái đầu đời gieo vào lòng em một cung sầu thật khác lạ.  Nó cho em, lần 
đầu tiên, hiểu được thế nào là thực sự thương và nhớ một người.  Nó giúp
 em nhận ra rằng, trước đây, em đã vô tâm và tàn nhẫn biết bao với những
 người đã trót trao em trọn một khối ân tình cuồng si, đắm đuối. 
Vào
 một hôm mưa rơi tầm tã khi hạ trượt sâu hơn vào trong một mùa hè khô 
khát, thư hồi âm cùa chàng, rốt cuộc, cũng đến.  Nó đến bất ngờ trong 
nỗi mừng vui khôn xiết của em.  Nhưng niềm vui chưa kịp dứt, lời lẽ 
trong thư đã đánh thẳng vào tim em thật mạnh như một tia sét, làm tim em
 tan nát và rướm máu đau thương:  trong thư chàng khước từ tình em trao 
chàng trắng trong như dòng suối.  "Em là một con chim đơn lẻ nhưng có thể làm nên cả một bầu trời xuân". 
 Trước đây, đã có lần chàng nói với em như thế.  Thế mà giờ đây lời từ 
chối thật phũ phàng, em không thể nào lường được.  Chàng của em đã tìm 
được cho đời mình một con chim én khác mang về cho đời chàng một mùa 
xuân tươi sắc thắm hơn nhiều!
Bị
 chàng khước từ tình yêu, em trở nên rũ sầu hoang dại.  Em cứ mãi tự hỏi
 mình hoài trong niềm riêng hờn tủi, rằng chàng ngại em quá kiêu sa hay 
là chàng sợ em quắc quay, nông nổi.  Có lẽ chẳng có gì đau và tủi bằng 
một nàng con gái xinh đẹp lại bị chối bỏ tình yêu.  Nỗi u tình đó đã 
nhấn chìm em vào trong một dòng thác lũ u mê.  Hoảng loạn trong vùng bến
 bờ giữa mê và tỉnh, em đã .... buông tay, mong một lần được thoát khỏi 
tất cả, một lần được về cõi hư vô.  Nhưng có lẽ nợ trần em chưa dứt nên 
em lại rong ruỗi trở về miền trần thế, nơi mối tình si đơn phương ấy trở
 thành nỗi tình sầu miên viễn trong lòng em, trong lòng người con gái 
kiêu sa. 

Những
 chàng trai vẫn xếp hàng dài chờ em, chờ người con gái kiêu sa ấy ban 
phát tình yêu.  Nhưng lòng em sau tình phụ đã nát tan tơi tả, chẳng còn 
màng chi đến luyến ái với tình nhân.  Lời cầu hôn của một chàng trai 
thủy thủ đến với em khi niềm đau ấy trong tim em vẫn còn chưa thôi rỉ 
máu.  Cái lắc đầu từ chối hờ hững, vô hồn của em hóa ra lại trở thành 
lời nguyền oan trái.  Vài tháng sau, em nhận được tin chàng trai đã vùi 
mình giữa lòng biển lạnh sau một trận bão tố cuồng phong kinh hoàng.  
Chàng trai không bao giờ còn trở về nữa từ giữa lòng biển khơi:  nỗi 
buồn con gái của đời em hằn sâu thêm một vết chém tang thương ứa máu!
Bây
 giờ, nàng con gái kiêu sa ngày nào ấy đã từ lâu rồi không còn là... con
 gái nữa.  Cũng đã từ lâu rồi, nàng không còn ... kiêu sa nữa.  Nàng đã 
trở nên lặng lẽ và u hoài.  Nàng đã trở thành thiếu phụ.  Lốm đốm trên 
suối tóc dài óng ả ngày nào đã có những sợi tóc mang màu của tàn phai.  
Nhiều mùa đông đã lần lượt đi qua đời nàng với ái ân lạnh lẽo của một 
cuộc hôn nhân không hạnh phúc.  Ngày vu qui, nàng lặng bước âm thầm bên 
người chồng xa lạ để về một vùng đất cũng thật lạ xa, lòng vẫn không 
ngừng nghĩ về chàng.  Nuốt nước mắt vào lòng, nàng cúi mặt quay lưng, 
giấu chồng mà thầm thì với số phận:  Tại sao người bước bên nàng hôm nay
 lại không phải là chàng? 

Đêm
 nay là đêm Giáng Sinh.  Nàng khoác khăn quàng cổ che ấm một vùng cổ 
lạnh, che ấm một khoảng lòng lạnh, rảo bước đơn côi đến nhà thờ.  Trong 
không khí huyền nhiệm của một mùa ân sủng, nàng bỗng dưng thấy mình muốn
 được quì trong một góc giáo đường mà cầu nguyện cho đời mình, cho cõi 
lòng băng giá của mình.  Sững sờ và kinh ngạc biết bao, dưới ánh sáng 
của Thiên Chúa trên cao, nàng bắt gặp chàng, sau biết bao năm rồi không 
gặp, đang quì đó, trong một góc giáo đường, bên cạnh một người đàn bà 
thật đẹp, có lẽ là ... vợ chàng.  Mối tình si đơn phương đầu đời chợt 
sống trở lại thật mãnh liệt trong lòng nàng.  Nàng thấy mình chợt nhớ 
thiết tha, nhớ đến nao lòng nỗi buồn con gái thuở trinh nguyên.    
Nỗi buồn ấy dường như không có tuổi.  Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, thế mà nỗi buồn ấy vẫn là... con gái.
24/12/2011
     Jeffrey Thai  

No comments:
Post a Comment