Arthur mến,
Xin cho tôi được gọi anh bằng cái tên trìu mến đó, cái tên mà Giemma vẫn thường gọi anh một cách âu yếm khi cô ấy còn là một con bé xấu xí với mái tóc đuôi lợn bỏ xoã sau lưng. Có thể anh sẽ hơi ngạc nhiên khi nghe tôi nói, tự hỏi không biết tôi- người đang độc thoại với anh- là ai. Nhưng điều đó có gì là quan trọng chứ? Dẫu anh không biết tôi thì điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc tôi, cũng như hàng triệu người khác, muốn được làm một người bạn của anh, một người đồng chí của anh và tất cả chúng tôi cùng một lòng ngưỡng mộ anh. Anh nói sao? Anh đâu có gì để ngưỡng mộ à? Có chứ. Rồi tôi sẽ nói anh nghe.
Anh xinh đẹp cứ như là một cô gái giả trai ấy.
Nhớ lại cái thuở tôi mới biết anh, cái thuở ấy sao mà hồn nhiên và tươi đẹp quá, phải không Arthur? Ngày ấy, anh là một chàng thanh niên mảnh khảnh, yếu ớt với đôi hàng lông mày dài như hai mũi tên. Anh xinh đẹp cứ như là một cô gái giả trai ấy. Tôi biết thuở ấy anh yêu ngài đức cha giám mục Montanelli lắm, yêu hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Tình yêu mà anh dành cho ông ấy thật sâu đậm và kỳ bí làm sao! Nó vừa mang cái dáng nét của một con chiên ngoan đạo đối với bề trên, vừa giống như một người con đắm say yêu kính cha mình (dĩ nhiên thuở ấy, anh đã chẳng biết rằng ông ấy chính là cha ruột của anh).
Còn tình yêu mà anh dành cho Giemma nữa. Nó mới thật thuần khiết và thánh thiện biết bao! Nhớ có lần đó, không cưỡng được lòng mình, anh đã hôn tay cô ấy nhưng cô ấy sợ hãi rụt tay lại và van anh đừng làm thế nữa. Có thế thôi mà anh đã tự cắn rứt lòng mình đến mãi những năm tháng về sau. Cô ấy vốn rụt rè, nhút nhát, mà anh thì lại có hơn gì cô ấy nhiều lắm đâu. Và có lẽ cũng chính vì thế mà mối tình thầm lặng giữa anh và cô ấy càng sống bền chặt, dài lâu. Sau này, một ngày trước khi bị hành hình, anh lại hôn cô ấy một lần nữa, lên trên tên cô ấy trên tờ thơ anh viết. Thế là anh đã hôn cô ấy tổng cộng hai lần và cả hai lần đều không được phép của cô ấy. Tình yêu anh dành cho Gemma sao mà tội nghiệp thế kia!
Gemma, vì hiểu lầm, đã giáng vào mặt anh một cú bạt tay đoạn tuyệt như trời giáng.
Thế là một Arthur mỏng manh, thiên thần và thánh thiện đã chết, đã thực sự chết dưới những đòn quất phũ phàng của số phận. Đứng ở quảng trường nhỏ cạnh cung điện Medici, nơi ngày xưa Giemma đã chạy đến đón anh và hớn hở chìa hai tay cho anh, tôi thấy bóng anh thấp thoáng trong bóng đêm, đi một cách lầm lũi và cương quyết, dọc theo các con phố để về bến tàu Darsena. Tôi biết anh đã có một quyết định quan trọng cho đời mình. Tôi đoán rằng anh sẽ đi xa, thật xa, đi để quên, để trốn chạy khỏi cái quá khứ hãi hùng. Chiếc mũ anh bỏ lại ở bến tàu đã đánh lừa được mọi người rằng anh đã tự trầm mình vào dòng nước xoáy. Nhưng tôi thì biết rất rõ anh còn sống, nhưng không chắc rằng sẽ gặp lại vì chuyến hành trình trước mặt qua vùng Nam Mỹ của anh quá vô định và hiểm nguy...
Giemma đã chẳng thể nào có thể ngờ rằng...
Không! Không gì và không ai có thể, vì anh, Ruồi Trâu, đã vĩnh viễn không còn nữa.
Chúng đã bắn anh trong sự sợ hãi tột cùng về một anh hùng cách mạng.
Vâng, Ruồi Trâu ơi, bây giờ thì "gánh xiếc đã hạ màn" và anh không còn bị hành hạ nữa. "Anh đã bước ra pháp trường, tâm hồn thư thái như bất kỳ chú bé nào đang về nhà nghỉ ngơi. Anh đã làm xong công việc được giao phó, và bản án tử hình kia là bằng chứng cho thấy anh đã hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn." Chúng đã bắn anh trong sự sợ hãi tột cùng về một anh hùng cách mạng. Chúng đã hành hình anh, nhưng anh sẽ mãi sống trong tâm tưởng của tôi, của Gemma và các đồng đội. Tất cả sẽ bên nhau tiếp tục chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng, cho đến ngày mà chúng ta có thể thấy được "cái điều vĩ đại" như anh đã có lần nói. Đó là một nước Ý độc lập và thống nhất, không còn bóng dáng của bọn quân Áo xâm lược.
Anh thậm chí đã chinh phục được binh lính của kẻ thù, người anh hùng Ruồi Trâu ạ.
Giá mà anh biết được rằng sự dũng cảm, kiên quyết và bất khuất của anh đã khích lệ các đồng đội như thế nào. Tên lính canh người Thuỵ Sĩ ở cái đồn trên sườn đồi đã mang lá thư của anh đến cho Gemma chiều nay. Hắn nói hắn làm điều đó vì anh và hắn còn nói, lẽ ra hắn phải làm hơn thế nữa cho anh. Anh thậm chí đã chinh phục được binh lính của kẻ thù, người anh hùng Ruồi Trâu ạ:
Vẫn là ta
Chú ruồi sung sướng
Sống xứng đáng
Chết chẳng vấn vương.
Cũng chính chiến thắng khải hoàn ấy đã giết chết
ông ấy với vết thương lòng quá lớn mà nó gây ra.
Tôi muốn báo cho anh biết là đức cha Montanelli vừa qua đời hôm nay vì chứng phình mạch. Họ nói thế, nhưng tôi biết rất rõ rằng ông ấy đã chết vì không chịu đựng được nỗi đau mất anh. Thực ra ông ấy rất yêu anh, yêu hơn cả người ta yêu tình nhân của mình, và chưa bao giờ, dẫu chỉ một lần, ngừng yêu anh cả. Ngẫm kỹ lại, ngoài anh ra, trên cõi đời này ông ta có còn ai khác đâu. Xin anh đừng bao giờ nghi ngờ về điều đó. Tôi cũng biết rằng anh yêu ông ấy hơn tất cả, ngay cả trong những giây phút chua xót, đớn đau nhất của cuộc đời anh mà ông đã gây ra. Bi kịch chẳng qua là ở chỗ ông ấy bị buộc phải chọn lựa giữa anh và chúa Jesus, giữa tình cảm và lý trí. Cuối cùng, lý trí ông ấy đã thắng, nhưng cay đắng thay, cũng chính chiến thắng khải hoàn ấy đã giết chết ông ấy với vết thương lòng quá lớn mà nó gây ra.
Đêm nay là đêm thứ mười sau ngày anh giã từ cuộc chiến để đi vào cõi vĩnh hằng. Không gian nơi nơi vẫn cứ như im lìm, không động đậy. Đồng đội của chúng ta cũng dần quen luôn với cái lối nói chuyện thì thầm, rỉ vào tai nhau. Họ muốn để yên cho anh ngủ, Arthur ạ. Còn Gemma thì đã trở thành một pho tượng gỗ vô hồn. Cô ấy vẫn cứ ngồi đấy bất động, bên khung cửa sổ của nhà cô ấy, nhìn về hướng pháo đài, nơi anh đã bị xử bắn, miệng mấp máy thì thầm liên tục: Arthur, em chưa bao giờ có dịp nói với anh rằng "em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh......". Tiếng mấp máy cứ yếu dần, yếu dần. Cái dáng người ấy cứ ngồi yên bất động như thế, tưởng chừng như là mãi mãi. Ngoài trời, không gian tối mịt không một vì sao...
Bỗng sấm sét chợt nổi lên vang dội cả một góc trời. Cơn mưa rơi nhanh xuống thành phố. Một tia chớp loé lên thật sáng, rọi vào khung cửa làm Gemma chợt bừng tĩnh dậy khỏi cơn mê. Cô bước nhanh ra ngoài phố, chẳng buồn khoác áo mưa, đi về hướng một căn nhà ở cuối phố, mắt cô ánh lên một tia lửa rất lạ. Khi đến nơi, cô gõ nhẹ lên cánh cửa theo một nhịp điệu giao ước nào đó. Cánh cửa hé mở. Cô nhanh nhẹn lách người vào trong. Một lúc sau, tôi nghe tiếng họ thầm thì, rất khẽ, rồi tiếng của Martini vang lên cương quyết: "Chúng ta nhất quyết không để Ruồi Trâu thất vọng". Thì ra họ đang bàn về trận đánh nay mai.
Arthur ơi, rồi nhất định là chúng ta sẽ thắng, chúng ta sẽ thấy được "cái điều vĩ đại" mà anh từng nói.
29/04/2011
Jeffrey Thai
No comments:
Post a Comment