Có một tác phẩm văn học đã ám ảnh tôi nhiều năm. Tôi không còn có thể nhớ được là, tôi đã đọc nó tổng cộng bao nhiêu lần. Tôi cứ đọc đi rồi đọc lại, lần nào cảm xúc cũng như lần đầu. Do đọc nó nhiều lần nên nó đã trở nên quá đỗi thân thương với tôi, thân thương như một đoạn đời tôi đã sống qua, như một cố nhân đã đi qua đời tôi. Tác phẩm ấy ám ảnh tôi về một nỗi đau- một nỗi đau thể xác gây đau đớn đến giới hạn tận cùng, mà khả năng một con người có thể chịu đựng được. Nỗi đau ấy đã đến với đời sống của một con người một cách thật tình cờ, không báo trước. Tuy không hề báo trước, nó lại nhẫn tâm đặt một dấu chấm hết vô cùng ngắn, gọn và ngỡ ngàng lên trên một số phận. Tác phẩm tôi đang nói tới ấy, là tác phẩm Đèn Không Hắt Bóng của đại danh hào Nhật Watanabe Junichi.
Mỗi cuộc đời con người, bên cạnh những hạnh phúc thăng hoa, sáng ngời, thường cũng tiềm ẩn trong nó một bi kịch riêng phần, tăm tối. Nỗi đau tột đỉnh ấy mà tác phẩm khắc họa nên, có lẽ là một trong những bi kịch tệ hại nhất, mà định mệnh có thể đặt để cho một con người. Nỗi đau ấy không giết chết con người ngay lập tức, mà nó lặng lẽ tấn công vào từng tế bào thần kinh cảm giác, gây ra những cơn đau vô cùng tận, tưởng như sức người chẳng thể nào chịu đựng nổi. Nó hủy hoại dần dần các chức năng cơ thể, để con người bất lực, chua xót nhìn mình trở nên tàn phế, ngày càng nhiều hơn qua từng ngày sống tới. Nỗi đau ấy nghiệt ngã đến nỗi nó khống chế tất cả mọi cảm xúc, suy nghĩ của con người, nó hủy diệt mọi nghị lực, hy vọng sống còn, còn có thể sót lại. Trong tận cùng của nỗi đau chất ngất và nỗi tuyệt vọng ngút trời ấy, "dung nhan" đích thực của đời sống con người lần đầu tiên lộ ra với hết thảy mọi tiểu tiết vô thường nhất của nó.
Thế mà, đã có một con người chiến đấu trực diện với nỗi đau ấy, với tất cả mọi dáng nét huyền thoại có thể có được. Con người ấy không hề biết đến than van, khóc lóc. Thậm chí đến than thở cũng không. Chỉ một sự nín lặng- một sự nín lặng tuyệt đối, có thể nghe rõ được cả hơi thở của hư vô. Im lặng và lạnh lùng, con người ấy đối mặt với nỗi đau và sống tới với tất cả sự kiêu hãnh vốn có. Vẫn làm việc với tất cả bổn phận và trách nhiệm của mình cho đến những ngày tháng sau cùng của đời mình, con người ấy dường như muốn thách thức bộ mặt ngạo nghễ của thần chết và bộ mặt nham nhở của nỗi đau. Không những thế, càng gần hơn với cái chết, con người ấy càng yêu thương con người mãnh liệt hơn bao giờ hết- một lòng yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim nóng đỏ. Con người mà tôi đang nhắc đến ấy chính là bác sĩ Naoe, nhân vật chính của tác phẩm Đèn Không Hắt Bóng.
Đã nhiều năm trôi qua, nhân vật bác sĩ Naoe đã ngư trị trong tâm trí tôi ở vị trí của một người hùng. Tôi ngưỡng mộ nhân vật ấy ở cái cách anh ta đối diện với nỗi đau và cái chết. Anh đã đối diện với chúng trực diện không sợ hãi. Không phải là đã không có những giây phút đớn đau, quằn quại, rên xiết. Không phải là đã không có những phút giây anh cảm thấy bơ vơ và lẻ loi như một đứa trẻ bị bỏ rơi trong bóng tối. Có và có nhiều! Nhưng anh đã dũng cảm sống chung với chúng trong một sự lặng câm tuyệt đối, mà nếu có ai vô tình được chứng kiến sẽ không khỏi thảng thốt vì mức độ tàn phá của chúng đối với con người anh. Anh tìm đến ma túy, tìm đến tình dục như những cứu cánh sau cùng. Điều đó nghe có vẻ phi luân, nhưng thiết nghĩ hãy nhìn kỹ lại về những nỗi đau tày đình mà kiếp phận con người kia đã phải gánh chịu để hiểu và thương.
Còn một điều nữa đã làm hình ảnh nhân vật bác sĩ Naoe lung linh như một huyền thoại. Đó là nét lạnh lùng băng giá của anh. Tôi vẫn tin rằng đó là nét lạnh lùng cố hữu, có nghĩa là nó vốn đã theo anh từ trước khi anh phải chịu đựng căn bệnh quái ác. Sau khi căn bệnh xuất hiện, nét lạnh lùng ấy chỉ càng lạnh lùng hơn mà thôi. Nhưng ẩn sau nét lạnh lùng cố hữu ấy, đáng kinh ngạc thay, lại là một trái tim nồng ấm đến không ngờ. Cái cách anh chăm sóc và quan tâm đến những bệnh nhân khốn khổ vào những ngày cuối đời, mới thật làm người khác cảm động làm sao. Vẫn còn thương yêu và quan tâm đến người khác trong một hoàn cảnh sống cá nhân như thế, trái tim anh quả thực đã quá mênh mông. Người đọc tác phẩm không chắc được rằng anh có bao giờ thực sự yêu cô y tá Noriko si tình hay không, nhưng có thể chắc rằng anh đã lo và nghĩ đến cô trước khi anh ra đi, và không bao giờ muốn cô phải đau khổ.
Thực ra, ta phải hiểu rằng anh tìm đến cái chết không phải để lẫn tránh nỗi đau thể xác tận cùng. Anh đã đối diện và sống với nó đến ngày cuối cùng có thể, ngày mà những tế bào thần kinh cuối cùng ở cột sống của anh bị tàn phá và anh sắp trở thành một kẻ tàn phế. Anh không muốn mình trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai, dẫu anh chắc cũng thừa biết rằng, dẫu anh có ra sao thì cô y tá Noriko cũng chẳng bao giờ lìa xa anh cả. Cái quyết định ấy đối với một con người thường không dễ. Bản năng "tham sống, sợ chết" của con người đã bao phen đưa con người vào việc thực hiện những quyết định đáng tủi hổ. Với anh thì không. Hãy nghe anh quan niệm về mạng sống con người trước lúc từ giã cõi nhân gian: Đời sống con người chẳng qua giống như một nhúm tro, chỉ cần thổi một cái là bay hết, chẳng còn lại gì.
17/09/2011
Jeffrey Thai
Watanabe Junichi
Có thể đọc tác phẩm Đèn Không Hắt Bóng theo đường link:
Đọc tác phẩm ở đây
Đọc tác phẩm ở đây
Tôi không biết giữa sự sống và sự chết có sự liên hệ gì với nhau không, nhưng tôi chắc chắn rằng giữa chúng là một quy trình bất di bất dịch. Một chuổi sinh tồn trong một hạn định bất khả kháng tùy thuộc vào mỗi cơ thể sống bình thường.
ReplyDelete"Sinh" và "Diệt". Chúng ta không cần phải biết: ta từ đâu tới, và sau khi chết đi...về đâu? Nó là vô nghĩa. Cái giá trị đích thực của đời sống mà Watanabe Junichi muốn gửi thông điệp này tới với chúng ta là giá trị nhân bản đầy tính Người.
Nói theo thuyết Charles Darwin, con người là động vật thượng đẳng tiến hóa. Bởi vì, là động vật tiến hóa nên không trách bản chất thú tính của nó cũng tiến hóa theo. Một khi sự độc ác của thú tính phát triển đạt đến mức tối thượng của nó, thì đó sẽ là tai họa khủng khiếp giáng xuống đầu nhân loại.
Điều hiển nhiên này vẫn tồn tại kín đáo trong cách ứng xử giữa con người với con người hiện nay, sẽ là mối đe dọa ám ảnh trong tương lai. "Đèn không hắt bóng" đã đưa bác sỹ Naoe làm nhân vật tiêu biểu trong vai chính truyện, một phần đánh thức lương tâm con người nhìn nhận rõ hơn về giá trị cuộc sống, giá trị tinh thần của một con người ở một quy trình khép kín của Sinh và Diệt "đời người một nhúm tro bay".
Những lời chia sẻ này của bạn đầy tính triết lý và đọc thấy hay lăm. Tôi đã phải đọc lại nhiều lần để nắm hết các ý tưởng bạn muốn truyền tải. Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn về sự phát triển của cái ác nơi con người trong quá trình tiến hóa và điều đó thật đáng sợ. Chính vì lẽ đó, mọi tác phẩm luôn được đánh giá cao nếu nó chứa đựng tính nhân văn mà tác phẩm này là một thí dụ. Tôi xem nhân vật Naoe là người hùng một phần cũng vì cách ứng xử mang nhiều tính người bên trong một vỏ ngoài khô lạnh.
Delete