Saturday, May 5, 2012

Hot Boy Nổi Loạn: Sài Gòn, Đĩ, Điếm và Tình Yêu




Sài Gòn: 

Qua bộ phim Hot Boy Nổi Loạn, Sài Gòn hiện lên với một dung nhan thật mới: đẹp lộng lẫy và lung linh, như một thiên đường. Trước đây, cách đây nhiều thập niên, Sài Gòn đã từng được ca tụng là Hòn Ngọc Viễn Đông. Bây giờ, “hòn ngọc” ấy sau những ngày tháng bị bỏ lu mờ, đã được mài giũa lại và lại hiện lên với một vẻ đẹp kỳ ảo hiếm có. Tôi đã thấy trong phim những ngôi nhà, những căn hộ với một dáng vẻ thật đặc biệt và mang dáng nét của Sài Gòn, chứ không phải của bất kỳ một thành phố nào khác. Tôi đã từng sống trong một trong những căn hộ như vậy. Những chiếc cầu cao và dài hiện ra trong bộ phim rộng rãi và thênh thang như cái mênh mông của một cõi thiên đường. Cõi thiên đường ấy đã và đang là nơi chốn hứa hẹn của biết bao nhiêu dân nhập cư. Họ đến tạo dựng nên sự nghiệp và nhiều người đã ở lại vĩnh viễn, dài lâu, và rồi trở thành dân Sài Gòn. Cũng có người đã đến nhưng lại bị lạc giữa chốn thiên đường ấy như Lam, như Đông…


Tôi cũng đã từng là một trong những người nhập cư ấy. Tôi đã đến và sống với Sài Gòn. Tôi đã không tạo dựng được sự nghiệp gì nhưng tôi cũng không bị lạc giữa Sài Gòn thiên đường. Tôi chỉ đến, ở lại, rồi đi. Tuy ở lại không quá lâu, nhưng đủ lâu để trở thành một chứng nhân của Sài Gòn, để biết rằng ngoài cái lộng lẫy của một cõi thiên đường ra, Sài Gòn còn có vô số những sạp hàng xập xệ bỏ trống về đêm, là nơi chốn dung thân của những phận đời rất bạc, Sài Gòn có vô số những con đường thiếu ánh sáng, là nơi chốn kiếm sống của những phận đời rất mỏng, và Sài Gòn cũng có vô số những góc khuất khác của một thành phố nhiều tội phạm. Tất cả đã được tái hiện trong phim, rất thực, rất sống động, và dĩ nhiên là đẹp hơn ngoài đời thực rất nhiều. Dễ nhận thấy một điểm chung là qua tất cả các bộ phim mà Vũ Ngọc Đãng làm đạo diễn, cho dù là phim điện ảnh hay truyền hình, ta dễ bắt gặp những hình ảnh rất đời, nhưng đồng thời cũng rất thực, rất đẹp và trên hết là, rất nghệ thuật. 





Đĩ:

Đĩ ở Sài Gòn nhiều vô kể. Dĩ nhiên là ở bất cứ một thành phố lớn nào trên thế giới cũng đều có đĩ cả, nhưng nhiều và khổ là những đặc điểm đặc trưng của đĩ ở Sài Gòn. Ngoại trừ đĩ loại sang mà người đời còn gọi bằng một danh từ khác là gái bao, thường thì đĩ ở Sài Gòn, dù còn trẻ hay đã xồn xồn, đều ít nhiều lòe loẹt và có nét khắc khổ. Họ lòe loẹt vì trình độ văn hóa có giới hạn, và do đó, gu thẫm mỹ cũng vậy. Còn nét khắc khổ thì dễ hiểu: có khổ thì họ mới đi làm đĩ. Làm đĩ trớ trêu ở điểm là: đời mình khổ thấu trời mà phải luôn làm cho người khác sung sướng.


Tôi cho rằng việc lựa chọn Phương Thanh vào vai đĩ là một lựa chọn đúng và hay. Trên gương mặt cô cũng như trong ánh mắt của cô có thoáng qua nét khắc khổ. Phong thái hơi cứng và bất cần của cô cũng rất thích hợp cho cái vẻ chán chê cuộc sống của những cô gái làm đĩ. Gái làm đĩ thường hay hút thuốc, hút để tiêu sầu, để đốt cháy tâm tư và đốt luôn cả cái thân phận khốn nạn của mình. Phong thái hút thuốc của cô gái đĩ tên Phước Hạnh của Phương Thanh sành sõi và điệu nghệ lắm. Hẳn là cô đã phải tập luyện rất nhiều.


Đĩ cũng có dăm bảy đường. Không phải đĩ nào cũng xấu xa, hèn hạ. Cái xấu xa, hèn hạ của đĩ thì đã quá rõ ràng, và đó là lý do người ta thường dùng chỉ định từ “con” để đặt trước danh từ “đĩ”. Đĩ cũng thường không chối bỏ điều đó: đa số họ đều thừa nhận mình xấu xa và hèn hạ. Nhưng thiết nghĩ, trong xã hội luôn tồn tại nhiều loại con người còn xấu xa và hèn hạ hơn đĩ gấp cả trăm lần, nhưng tệ hơn đĩ, họ chẳng bao giờ dám can đảm thú nhận. Thường thì những loại người này giàu có, thậm chí còn có chức tước và địa vị.


Con đĩ mang tên Phước Hạnh của Phương Thanh là một con đĩ có tâm hồn đẹp. Cái cách con đĩ ấy đối xử với thằng Cười hay quá, nhân văn quá, đầy tính trân trọng và cảm thông giữa con người với con người. Con đĩ ấy biết yêu thương: yêu thương thằng Cười và do đó, yêu thương cả con Vịt. Con đĩ ấy yêu thương con Vịt vì nó biết thằng Cười quí và yêu con Vịt ấy lắm. Lúc con đĩ ấy rút dao ra nhằm bảo vệ con Vịt khi mụ tú bà muốn giết nó, tôi cảm thấy mình xúc động muốn khóc: Con đĩ ấy cư xử đẹp quá! Đĩ mà như vậy, thiết nghĩ có cả khối con người đang sống trên hành tinh này còn thua con đĩ ấy: Họ nghiễm nhiên đứng nhìn tội ác và chết chóc diễn ra ngay trước mặt mình mà chẳng hề mảy may động lòng.


Con đĩ của Phương Thanh mang tên Phước Hạnh, mà cuộc đời thì chẳng có phước phần gì cả. Một cách cảm tính, tôi cho rằng bản án 15 năm tù là quá nặng đối với con đĩ ấy. Con đĩ ấy giết người chỉ nhằm để bảo vệ công lý, bảo vệ sinh mạng cho thằng Cười và con Vịt. Tôi xin được liệt kê tội ấy vào loại: Giết người để tự vệ. Mà giết người để tự vệ là giết người chính đáng: miễn truy tố. Con đĩ ấy giết người vì đã bị bọn ma cô, tú bà hành hạ,ngược đãi và bóc lột đến quá mức chịu đựng. Đã có ai với quyền lực trong tay làm được gì cho con đĩ ấy chưa. Nếu tôi là quan tòa, tôi sẽ tuyên án con đĩ ấy vô tội.





Điếm:

Điếm cũng là đĩ. Có điều đĩ thường được dùng nhiều cho đàn bà, còn điếm lại thường được dùng cho đàn ông hơn. Vì điếm cũng là đĩ nên người ta cũng đối xử với điếm bằng cái cách khinh miệt mà người ta đối xử với đĩ: đi đôi với danh từ “điếm” là chỉ định từ “thằng”. Trong phim có sự hiện diện của nhiều thằng điếm. Nhưng điếm thời nay khác hơn điếm thời xưa ở chỗ là điếm thời nay chuyên về phục vụ đàn ông. Xem ra sự hiện diện của điếm ngày càng đông đảo hơn trên phim ảnh cũng như trong đời thường. Qui luật cung cầu mà: có cầu ắt có cung. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên mà chân dung của một thằng điếm lại được khắc họa một cách rõ nét như vậy. Thằng điếm ấy tên Lam và là một hotboy. Hơn nữa bị lạc giữa thiên đường, nên thằng hotboy đó đã… nổi loạn.


Hotboy Lam đã bước vào nghề làm điếm một cách tình cờ: hắn bị nhân tình của hắn lường gạt. Điều đó không đáng trách. Nhưng thật u tối và bi quan làm sao khi hắn lý luận rằng: khi đã làm điếm một lần rồi thì sẽ không bao giờ dừng lại được nữa. Cú trượt vào con đường tăm tối của hắn mang dáng nét của một nhận thức sai lệch hơn là vì hoàn cảnh. Chúng ta không thấy những nghịch cảnh dồn hắn vào tăm tối trong phim, thay vào đó, chúng ta thấy những suy nghĩ nông cạn và sai lầm. Hắn không có đủ cái dũng cảm để lìa bỏ cái nghề tuy ô nhục nhưng nhàn nhã. Những gì mà Khôi đã nhắn nhủ với hắn thật đáng để hắn suy ngẫm: Không có gì sai trái với cái giới tính mà hắn đã được sinh ra, mà vấn đề là ở chỗ hắn đã sống như thế nào với cái giới tính ấy.


Có lẽ sở hữu một trí óc không nhiều suy tư nên tình yêu của hắn và Khôi cũng không đủ đậm và sâu. Nó cứ nhàn nhạt thế nào ấy. Hắn yêu Khôi nhưng khi Khôi cố thuyết phục hắn bỏ nghề, thì lại chẳng tác động được gì đến hắn cả. Nếu số phận của đĩ tối tăm và u ám, thì số phận của điếm cũng chẳng hơn gì. Cái kiếp làm điếm của hắn, cuối cùng, đã kết thúc một cách oan nghiệt. Cái chết bi thảm của hắn chẳng qua chỉ là kết quả của một sự lầm lạc, lầm tưởng rằng tiền bạc có thể đảm bảo cho một tương lai hạnh phúc. Hắn nghĩ rằng bằng biện pháp trấn lột và cướp bóc, hắn có thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền để sau đó đi tìm lại người yêu của hắn. Điều đó quả thực quá sai lầm, hắn đã hoàn toàn bị lạc giữa thiên đường và hắn đã phải trả giá đắt cho điều đó.





Tình yêu: 

Nếu tình yêu giữa hai nhân vật đồng tính Lam và Khôi trong phim khá mờ nhạt và không đủ sức thuyết phục thì có một thứ tình yêu khác lại làm lay động lòng người xem một cách mãnh liệt. Đó là tình yêu mà thằng Cười dành cho con Vịt. Tình yêu đó thật thắm thiết và thanh khiết làm sao. Cái cách hắn ấp ủ quả trứng, cái cách hắn đau đớn thả con Vịt đi để con Vịt có thể sống vui với đồng loại của nó, rồi cái cách hắn nhung nhớ và sau cùng, cái cách hắn hân hoan tột cùng khi con Vịt đã tìm đường trở về với hắn làm người xem thấy xúc động. Dẫu biết rằng hình ảnh con Vịt lướt sóng tìm về với thằng Cười chỉ là một hình ảnh nhân cách hóa, nhưng lòng người xem vẫn thấy cảm động dữ dội.


Có thể nói nhân vật thằng Cười và con Vịt là những nhân vật sáng tạo độc đáo và mới lạ nhất của tác giả kịch bản và đạo diễn. Đã lâu lắm rồi tôi mới lại thấy có một con người đúng chất con người như nhân vật thằng Cười. Lòng hắn ngô nghê và trắng trong như những con người thời tiền sử, lúc mà con người chưa biết gian tham và chưa học được cách để giết hại lẫn nhau. Cái cách hắn yêu con đĩ và con Vịt mới chân thành và tha thiết làm sao. Nhìn hắn tôi bỗng thấy lòng mình ấm lại thật nhiều và bất giác tôi chợt liên tưởng đến một thế giới đại đồng. Qua nhân vật thằng Cười, Hiếu Hiền đã có một cuộc lột xác thật ngoạn mục và đã chứng minh được rằng mình là một diễn viên điện ảnh chuyên nghiệp.





Tóm lại, xét một cách toàn cục, Hot Boy Nổi Loạn là một bộ phim hay, đẹp, có ý nghĩa và đáng xem. Tuy nhiên, nếu xét một cách riêng rẽ thì nó đã không thành công như mong muốn của đạo diễn. Dự định của đạo diễn là làm một bộ phim đồng tính Việt Nam gây ấn tượng. Nếu xét về khía cạnh đó, bộ phim đã không khắc họa được một chuyện tình đồng tính có chiều sâu và làm lay động lòng người. Chuyện tình của hai nhân vật nam chính Lam và Khôi cứ trôi tuột đi trong ký ức người xem, sau khi xem xong bộ phim. Chẳng có gì đọng lại nhiều ngoài những giọt nước mắt, nhất là những giọt nước mắt của Khôi. Nếu so sánh với tác phẩm Brokeback Mountain của đạo diễn Lý An thì bộ phim chỉ đạt được một phần trăm của những gì mà Lý An đã làm được.


Nguyên nhân của việc đó có thể phần nào là do đạo diễn đã đưa vào tuyến nhân vật phụ gồm thằng Cười , cô gái điếm và con Vịt. Tuyến nhân vật phụ này đã không được liên kết chặt chẽ với tuyến chính và do đó, làm loãng chủ đề chính. Tuy nhiên, nếu xét tuyến nhân vật phụ này một cách riêng rẽ, thì việc khắc họa chúng lại là một thành công hơn cả mức mong đợi của đạo diễn. Cô gái điếm đã để lại một ấn tượng rất mạnh và rất đẹp trong lòng người xem. Xem xong, người ta thấy thông cảm và yêu thương hơn những cô gái giang hồ bất hạnh ngoài xã hội. Còn thằng Cười và con Vịt đã thắp lên được một ngọn lửa tin yêu về một thế giới sống mà ở đó tình người sẽ trở lại và con người rồi sẽ lại ấp yêu nhau.



05/02/2012
Jeffrey Thai

No comments:

Post a Comment