Nhà thờ đức bà Paris (Notre Dame de Paris)
Cô gái Gypsi tên Esmeralda hoảng sợ khi nhìn thấy gương mặt ấy lần đầu tiên. Đó không phải là bộ mặt của con người. Bộ mặt đó làm người ta liên tưởng đến loài quỉ dữ. Nó có thể làm một đứa trẻ thơ khóc thét lên. Chưa bao giờ cô ta nhìn thấy một gương mặt xấu xí đến như thế trong suốt cuộc đời của cô ta. Đó chính là bộ mặt của Quasimodo, thằng gù gióng chuông ở nhà thờ đức bà của thành phố Paris cổ xưa .
Nàng con gái dân Gypsy tên Esmeralda xinh đẹp
Đúng như cái tên của hắn (Quasimodo có nghĩa là quái dị), hắn vừa dị hình, vừa dị dạng (vừa chột, vừa thọt). Đã vậy, công việc gióng những quả chuông khổng lồ hàng ngày ở nhà thờ đức bà lại tước đoạt luôn khả năng thính giác của hắn. Hắn không còn nghe được những thanh âm bình thường. Có vẻ như tạo hoá đã quá ngược đãi hắn khi dồn hết mọi khiếm khuyết, bất hạnh lên phận người khốn khổ của hắn. Gọi hắn là người có thể lại có không ít người phản đối vì dưới mắt mọi người trong cái thành phố Paris cổ xưa vào cuối thế kỷ thứ 15 đó, hắn có vẻ giống như một con thú hơn.
Quasimodo, thằng gù gióng chuông ở nhà thờ đức bà của thành phố Paris cổ xưa
Hắn bị bỏ rơi từ lúc sơ sinh và được phó giám mục của nhà thờ đức bà, ngài Claude Frollo, nhận về nuôi nấng. Do hình dáng dị kỳ của hắn, hắn hầu như chỉ quanh quẩn trong nhà thờ để làm công việc gióng chuông và rất hiếm khi đi ra ngoài. Và có lẽ cuộc đời của hắn sẽ mãi bình yên như thế trong bốn bức tường của nhà thờ nếu như không có một sự việc trớ trêu xảy ra: cha nuôi của hắn, ngài Claude Frollo, đã phải lòng Esmeralda và tìm cách chiếm đoạt cô. Ngài đã sai hắn ra ngoài để bắt cóc cô cho ngài. Nhưng việc bắt cóc bất thành và sự việc này đã đưa cuộc đời khốn khổ của hắn rẽ sang một hướng mới thậm chí còn tồi tệ hơn.
Ngài Claude Frollo đã phải lòng Esmeralda và tìm cách chiếm đoạt cô.
Hắn bị bắt, bị cột trói và đánh đập. Sau khi tra tấn xong, người ta quăng hắn ra phơi thân giữa cái nắng nung người của thành phố Paris. Và chính vào lúc đó, giây phút định mệnh của đời hắn đã điểm. Vốn có trái tim nhân hậu, Esmeralda, cô gái Gypsi, không nỡ đành lòng nhìn hắn khát đến khô người. Vượt qua nỗi sợ hãi gương mặt khủng khiếp của hắn, cô đã mang nước đến cho hắn, chầm chậm tiến đến bên hắn để rót vào môi hắn những giọt nước linh thiêng. Lúc đầu hắn giận dỗi quay mặt đi. Sau đó, không biết hắn nghĩ gì mà từ từ quay mặt lại về phía cô và hé mở đôi môi .
Trong khi những giọt nước mát, dịu dàng chảy xuống từ đôi bàn tay xinh đẹp, lặng lẽ xoa dịu cơn khát điên cuồng, hắn chợt cảm thấy dâng lên trong người hắn một cảm giác rất lạ, lần đầu tiên trong đời. Hắn bàng hoàng nhận ra rằng: dường như hắn đã trót yêu sinh vật bé nhỏ, xinh đẹp đang ở trước mặt hắn mất rồi. Sau khi hắn được tha và trở về nhà thờ, mọi người có thể cảm nhận được, có một điều gì đó đã xảy ra trong con người hắn. Tiếng chuông nhà thờ vang lên với một độ lớn khác thường, dồn dập, hân hoan và kéo dài như vô tận. Thằng gù đang mượn tiếng chuông để tỏ bày nỗi lòng tình si của hắn.
Có lẽ sẽ tốt hơn cho hắn nếu hắn đã không gặp nàng. Có lẽ sẽ tốt hơn cho hắn nếu người đến rót nước lên đôi môi khô khát của hắn là một ai khác, chứ không phải là nàng. Trứơc đây, dù dị hình, dị dạng, hắn thực sự hạnh phúc trong cái thế giới riêng nhỏ bé, tội nghiệp của hắn trong một góc nhà thờ. Nơi cái góc bé nhỏ ấy, ngày ngày hắn đong đưa theo nhịp ngân vang của những quả chuông khổng lồ và chẳng hề ý thức được thế nào là sự cô đơn. Còn giờ đây, sau khi quả tim của hắn đã bị nàng lấy đi, hắn, lần đầu tiên trong đời, mới ý thức được rằng hắn quả thực cô đơn làm sao, xấu xí làm sao. Hắn tự nguyền rủa cái hình hài kinh khiếp của hắn trong những tiếng nấc đớn đau, nghẹn ngào.
Ngày ngày hắn đong đưa theo nhịp ngân vang của những quả chuông khổng lồ.
Sau vụ bắt cóc bất thành, ngài phó giám mục tội lỗi Claude Frollo vẫn không buông tha nàng Esmeralda. Ngài vẫn âm thầm theo dõi nàng và khi phát hiện ra nàng đang tâm tình với chàng hoàng tử Phoebus, người yêu của nàng, ngài đã ra tay giết Phoebus, rồi sau đó gài tội cho nàng. Nàng bị kết án giết người và hình phạt dành cho nàng là treo cổ. Nàng bàng hoàng với nỗi oan khó giải, bất lực nhìn chiếc thòng lọng từ từ được buông xuống cổ nàng. Nàng nhắm mắt và tự nhủ thầm: thế là hết. Nhưng thật bất ngờ thay, chính vào cái giây phút sinh tử đó của đời nàng, thằng gù đã bất chấp hiểm nguy, đu người xuống từ trên đỉnh cao của nhà thờ, cướp nàng ra khỏi pháp trường trước sự ngỡ ngàng của quân lính.
Những ngày cất giấu nàng trong góc nhà thờ để bảo vệ cho nàng có lẽ là những ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời thằng gù. Hắn biết phận hắn, hắn chẳng hề mong mỏi gì ở nàng cả. Hắn yêu nàng theo cái cách của một con chó trung thành với chủ. Chỉ cần được gần gũi, bảo vệ cho chủ là vui, chẳng bao giờ đòi hỏi điều chi. Nỗi tình si ấy đã khiến thằng gù không ngần ngại gì mà không liệng cha nuôi của hắn, ngài Claude Frollo, ra ngoài cửa sổ khi hắn bắt gặp ngài đang tấn công nàng. Khi chạm vào nàng, ngài đã đặt dấu chấm hết cho sự hàm ơn và kính trọng sâu sắc mà hắn vốn dành cho ngài. Ngài Claude Frollo đã chẳng bao giờ có thể ngờ được điều ấy. Ngài chẳng bao giờ có thể ngờ rằng hắn, thằng gù nhà thờ đức bà, lại có thể biết yêu.
Sau những ngày hạnh phúc ngắn ngủi được kề cận nàng và bảo vệ cho nàng, cuối cùng thằng gù cũng phải bất lực, lặng lẽ ngắm nhìn nàng trở về với những người đồng bào của nàng, với chàng trai điển trai của nàng. Họ đã đồng lòng đến để cứu nàng, đưa nàng ra khỏi nhà thờ đức bà, bỏ lại thằng gù một mình đơn côi lần nữa. Có lẽ không có gì làm xúc động lòng ngừơi hơn khi chứng kiến cảnh thằng gù ngồi đó, tựa lưng vào cây cột to lớn, trơ vơ của nhà thờ đức bà, với ánh mắt tuyệt vọng vô hồn, nhìn nàng bước dần ra xa, xa khỏi đời hắn vĩnh viễn. Có một cái gì vừa vỡ vụn, nát tan trong lòng hắn. Hắn chẳng bao giờ còn có thể sống trở lại như những ngày trước, những ngày hắn chưa gặp nàng.
Câu chuyện tình của thằng gù nhà thờ đức bà phải chăng là một trò đùa trớ trêu và nhẫn tâm của số phận? Trong khi lạnh lùng tước đoạt đi của hắn hình dáng của một con người, số phận lại vô cùng oái ăm và độc ác khi vẫn cho hắn có một trái tim nguyên vẹn với những khát khao ái ân cháy bỏng. Yêu và được yêu là những nhu cầu tình cảm căn bản nhất của con người. Chúng giúp con người nhận ra được rằng mình đang thực sự sống chứ không chỉ là tồn tại đơn thuần. Trớ trêu thay cho thằng gù, giây phút trái tim hắn biết rung động cũng là khởi điểm cho nỗi bi kịch vô cùng tận của đời hắn, trong đó mỗi giây phút trôi qua là mỗi giây phút của sự đớn đau và trừng phạt. Có lẽ không có gì cay đắng và xót xa hơn thế nữa!
Tuy nhiên, chúng ta cũng học được trong cái cách mà thằng gù yêu một điều đáng ngưỡng mộ. Bất chấp nỗi tuyệt vọng vô bờ của những khát vọng ái ân, hắn vẫn yêu, yêu nồng nàn và say đắm. Đó là một thứ tình yêu vô điều kiện. Hắn tìm thấy trong nỗi tuyệt tình của tình yêu đó mục đích tối thượng của đời sống hắn: bảo vệ người hắn yêu và hy sinh cuộc đời hắn cho nàng. Dẫu hắn thừa biết, biết rất rõ, rõ như cái số phận không thể nào tệ hơn nữa của hắn, rằng sau những hy sinh kia là đến những giây phút thậm chí còn nát lòng hơn: nhìn người hắn yêu rời xa hắn để đến với một người khác, người đàn ông của đời nàng. Có lẽ cũng chẳng có gì thiêng liêng và thánh thiện hơn thế nữa!
11/04/2011
Jeffrey Thai
Chi tiết về tác phẩm được đề cập đến trong bài viết:
Nguyên tác: The Hunchback of Notre Dame
Tựa dịch: Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà
Tác giả: Victor Hugo
No comments:
Post a Comment