Tuesday, May 1, 2012

Trang Mỹ Dung: Chỉ Còn Mẹ Thôi Trong Tiếng Hát Này


                                                              
Tiếng hát Trang Mỹ Dung vốn là tiếng hát được sản sinh từ những cơn mưa.  Người nghe, trong suốt nhiều năm, nhiều tháng, đã quen đồng nhất tiếng hát ấy với tiếng mưa rơi.  Quen đến nỗi khi tiếng hát ấy cất lên mà không có tiếng tí tách nhỏ giọt bao quanh thì lấy làm lạ lắm.  Như thiếu một thứ gì đó. Một sự khiếm khuyết, bất toàn đột nhiên hiện rõ, làm phá vỡ cái tổng thể vốn được phối hợp hài hòa.  Cả hai - tiếng hát và tiếng mưa rơi - tuy là hai nhưng đã nhập thành một:  Một thanh âm buồn và lặng.  Và có lẽ chính vì vậy mà chúng mang chung một định mệnh đời sống:  êm đềm và trầm mặc. 
  

Trang Mỹ Dung: Cơn Mưa Lặng Lẽ Bên Đời



Tiếng hát Trang Mỹ Dung bắt đầu được cất lên từ những ngày đầu của một mùa mưa cách đây đã hơn bốn thập niên.  Tiếng hát ấy được cất lên trong tiếng mưa rơi rả rích, cô liêu của một đêm trường nơi cõi nhân gian nên âm vang của nó nghe trầm mặc và nhuốm buồn từ thuở khai sơ.  Cũng có thể nó vốn đã trầm buồn như thế từ trong thai nghén cưu mang, như một thuộc tính được gởi trao, như một mặc phận được sẵn dành. Vâng, tiếng hát ấy được gởi trao, được sẵn dành để, trong suốt cuộc hành trình lãng du của nó, hát về những cơn mưa, về những niềm hạnh phúc còn mãi lang thang đâu đó trong đời sống của mỗi con người.
  

Sương Hoa Điếm: Bi Kịch Tình Yêu Chiếm Hữu



Bộ phim Sương Hoa Điếm (hay A Frozen Flower) kể về một câu chuyện tình yêu tay ba đầy ngang trái có thật, xảy ra vào thời Vương triều Cao Ly của Triều Tiên.  Cai trị Vương quốc Cao Ly là nhà Cao Ly của dòng họ Vương (Wang).  Vương triều Cao Ly (918-1392) kéo dài 474 năm với nhiều biến cố lịch sử thăng trầm nhưng đã để lại nhiều dấu ấn rất đáng kể trong dòng lịch sử Triều Tiên cùng với sự phát triển Phật Giáo, khoa học quân sự, nghệ thuật..., cuối cùng đã bị nhà Triều Tiên của dòng họ Lý thôn tính vào năm 1392.   Tựa đề Sương Hoa Điếm (Lữ điếm Sương Hoa) xuất phát từ tên của một bài hát miêu tả tình dục nam nữ rất nổi tiếng vào thời ấy.



Trong câu chuyện tình tay ba đầy ngang trái này, bên cạnh tình yêu đích thực còn có sự hiện diện của một mảng màu khác của tình yêu:  Tình yêu chiếm hữu.  Nếu tình yêu đích thực thần thánh và thiêng liêng bao nhiêu thì tình yêu chiếm hữu lại bạo tàn và hủy diệt bấy nhiêu.  Hai thứ tình yêu ấy đã hiện diện song hành, hòa quyện, đan xen vào nhau tạo nên một vòng tình yêu lẩn quẩn: yêu, si, mê, hận; trong đó,  mọi sắc thái của tình yêu được khắc họa với những đường nét, ảnh hình táo bạo nhất.  Họ, những người yêu nhau,  đã sống cho tình yêu và chết cũng vì tình yêu.  Vì tình yêu, họ không màng nguy hiểm để bảo vệ nhau.  Nhưng rồi cũng vì tình yêu, cộng với chút ít trớ trêu của số phận, chút ngộ nhận thường tình, họ đã không ngần ngại huỷ diệt nhau, dù rằng vẫn yêu nhau tha thiết.   






Chàng là tướng quân Hong-Lim (Jo In Sung), đội trưởng đội quân cảm tử, có nhiệm vụ bảo vệ nhà vua cuối cùng của triều đại Cao Ly.  Còn nàng là công chúa (Song Ji Hyo) của Vương quốc Nguyên Mông (Yuan), là một quốc gia láng giềng mạnh hơn, do người Mông Cổ sáng lập, tồn tại chính thức từ 1271 đến 1368.  Nhà vua Cao Ly (Joo Jin Mo) miễn cưỡng phải lấy nàng làm hoàng hậu để tránh cho lãnh thổ của mình khỏi bị đe dọa.  Tuy cưới nhau đã lâu nhưng nhà vua và hoàng hậu vẫn chưa động phòng, nên không thể có con được.  Trong khi đó thì nhà vua lại đứng trước sứ mệnh phải sinh con trai kế vị ngai vàng và thành lập một quốc gia độc lập, chấm dứt ách đô hộ của nhà Nguyên (Trung Quốc).  Chúa của Nguyên Mông và các đại thần đều gây sức ép buộc nhà vua phải sinh con, nếu không họ sẽ lập em họ của ông lên ngôi vua.

Để có thể ở lại vị trí trị vì thiên hạ, để giữ vững Vương triều Cao Ly, nhà vua cần một đứa con, nhưng điều trớ trêu là nhà vua lại không thể đích thân làm chuyện đó - ngài không thể yêu phụ nữ.  Số phận khác người của nhà vua đã là đầu mối cho mọi oan trái về sau.  Nhà vua đã nhờ chàng, người cận vệ trung thành cũng là người yêu bí mật trong cung cấm của ngài, người đã lớn lên bên ngài, cùng luyện tập võ nghệ và học đàn với ngài, giúp hoàng hậu thụ thai.  Đến với nhau miễn cưỡng nhưng tình yêu thật sự lại đã nảy sinh giữa chàng và nàng.  Có lẽ những dư âm ân ái ngất ngây đã làm mềm lòng chàng dũng tướng?  Cũng có thể chẳng vì một điều gì cả.  Giống như đoá hồng chợt nở rộ một buổi sớm mù sương.  Có lẽ những khắc khoải khát khao của một vị hoàng hậu chăn đơn, gối lẽ đã khuấy động men tình?  Có thể đúng, có thể không.  Chỉ biết rằng đến một phút kia, nàng thấy chàng sao quá gần gũi, mến yêu, chẳng thể nào còn rời xa được nữa. 


Thời điểm tình yêu đâm chồi, nảy lộc giữa chàng dũng tướng và nàng hoàng hậu cũng là thời điểm bắt đầu cho những oan khiên, nghiệt ngã.  Nhà vua đã yêu chàng dũng tướng bằng một thứ tình yêu oan trái đắm say.  Chàng là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu duy nhất của ngài.  Có lẽ vì là oan trái, nên tình yêu đó mãnh liệt vô chừng.  Cái cách ngài nhìn chàng, ngài nói với chàng mới dịu dàng, âu yếm làm sao!  Lòng của ngài đối với chàng mới bao dung làm sao!  Tình yêu xác thịt của ngài đối với chàng mới cháy bỏng làm sao!  Khó mà có thể tưởng tượng được rằng ngài có thể sống mà không có chàng kề bên.

Chính vì lòng yêu thương ấy mãnh liệt vô chừng như thế đó, nên khi phải đối diện với sự bội phản, nó đã trở nên hụt hẫng và đớn đau hơn bao giờ hết.  Nếu như ngài chỉ thẫn thờ, run rẩy khi âm thầm chứng kiến cuộc ân ái được xếp đặt của người tình với hoàng hậu thì khi ngài vô tình bắt gặp cảnh ân ái lén lút giữa họ, sự thẫn thờ, run rẩy đó đã trở thành cuồng dại, căm hờn.  Có lẽ đó là giây phút đau đớn nhất trong đời ngài, khi ngài phải chứng kiến người mà ngài si mê một cách điên dại lại đang ái ân với một kẻ khác.  Tuy thế, ngài vẫn cố tự huyễn hoặc mình rằng, nó, cái mối luyến ái giữa họ, chẳng qua chỉ là một thứ sắc dục thoảng qua.  Để rồi, khi buộc phải chấp nhận sự thật đớn đau rằng, họ đã thực sự yêu nhau, nỗi tuyệt tình đã biến nhà vua thành một con thú dữ bạo tàn



Có lẽ, thực lòng, nhà vua cũng chẳng muốn ban ra cái lệnh đó đâu, cái án lệnh oái oăm biến chàng thành một tên quan hoạn.  Nhưng cái uy quyền tối thượng của một vì vua đã đồng lõa với nỗi u mê tình hận, để biến ngài thành một kẻ hủy diệt bạo tàn.  Dẫu vậy, nhà vua cũng chẳng đành lòng nào giết chết chàng dũng tướng.  Ông chỉ muốn huỷ diệt cái mà ông nghĩ là nguồn gốc gây ra niềm luyến ái giữa họ, ông chỉ muốn cứu vãn trong tuyệt vọng một mối tình đau đớn trái ngang.  Nhưng ông đã lầm.  Mối luyến ái giữa họ chẳng phải chỉ là mối vấn vương sắc dục.  Nó đã thăng hoa từ trong cuộc gặp gỡ trái ngang, định mệnh để hoá thành một thứ tình yêu thánh thiện với những sắc nét cao đẹp tuyệt vời.  Và vì thế, cho dù ông có ra lệnh giết chết cả hai người thì mối luyến ái ấy vẫn ràng buộc họ cho mãi đến kiếp sau. 

Có lẽ chàng dũng tướng Hong-Lim là một điển hình đầy thuyết phục về một thứ tình yêu đích thực, chân chính.  Chàng đã yêu một cách ngây ngô như một chàng trai mới lớn.  Một hôm chàng chợt thấy một chút nhớ nhung thoáng qua hồn mình và thế là, chàng chợt nhận ra rằng mình đã yêu.  Với chàng, yêu nghĩa là cho, nghĩa là không còn ta nữa, chỉ còn người thôi.  Với chàng, yêu là chấp nhận tất cả.  Kể từ giây phút yêu nàng hoàng hậu, có lẽ chàng đã xem như mình đã chết.  Cái ánh mắt chứa đựng những tia buồn u uẩn. Cái dáng đi buông xuôi phó mặc.  Dường như chúng đã nói hộ giùm chàng về một dự cảm tang thương. Mỗi ngày yêu trôi qua là thêm một ngày chàng lo sợ.  Không phải lo sợ cho mình mà là lo sợ cho sinh mạng của người chàng yêu.



Chàng đã muốn chấm dứt cái nỗi day dứt giữa tình yêu với hoàng hậu và tình cảm gắn bó trung thành dành cho vua, muốn tất cả hãy dừng lại ở đó trước khi quá muộn.  Nhưng oái ăm thay, lần gặp gỡ nàng cuối cùng khi nàng cho hay rằng nàng đã có thai đã trở thành đêm oan nghiệt.  Nhà vua đã bắt gặp hai người trong đêm mưa gió ấy.  Không hèn nhát, trốn tránh, đổ lỗi, chàng đã dũng cảm ngang nhiên thừa nhận tình yêu của mình dành cho nàng hoàng hậu, cho dù rằng chàng biết rõ hậu quả của nó.  Nhưng có lẽ hậu quả đã vượt xa hơn những gì chàng tưởng tượng, khi nó còn tồi tệ hơn cả cái chết.  Nhưng cho dù thế, cho dù đường kiếm oan nghiệt đã vĩnh viễn cướp đi bản năng đàn ông ở nơi chàng, tình yêu của chàng dành cho nàng chẳng phải vì thế mà chết đi. 

Khi tưởng rằng hoàng hậu đã bị nhà vua hành hình, chàng đã trở lại tìm nhà vua, để một lần cuối, đòi lại công bình cho người mình yêu.  Chàng đã không thể ngờ rằng, đó là cái cách nhà vua si tình đã sử dụng để dẫn dụ chàng trở lại.  Và ngài đã âm thầm ngồi chờ đợi người ngài yêu trở lại.  Để được nhìn.  Để được ngồi bên.  Mặc dù ngài chắc hẳn cũng thừa biết cuộc hội ngộ này có thể lấy đi của ngài mạng sống.  Và thực tế đã là như vậy.  Họ, chàng dũng tướng và nhà vua, đã chết dưới những lưỡi kiếm của nhau, trong vòng quay u mê của tình yêu, sự chiếm hữu và lòng thù hận.  Cái chết của họ, cuối cùng, đã kéo theo sự sụp đổ của cả một vương triều Cao Ly. 



Tình yêu muôn đời là như thế đó:  si mê cực cùng và thù hận u mê.  Khi tình yêu lên tiếng, tất cả mọi xúc cảm thăng hoa, người ta chợt nhận ra rất rõ rằng mình đang sống cho cái gì và vì cái gì.  Tuy nhiên, đó có phải là khởi điểm của một bài tình ca bất tận hay không, hay lại hoá ra là thời khắc bắt đầu của một nghịch cảnh oan khiên thì lại còn tuỳ.  Cái xúc cảm thăng hoa trong phút chốc ấy rồi sẽ giữ nguyên sắc màu trinh nguyên và vinh thăng cùng năm tháng hay không, hay lại biến thể để trở thành niềm căm hận đầy độc chất, kéo dài mãi đến muôn đời thì lại còn tuỳ.  Tuỳ vào việc:  chúng ta yêu như thế nào và chúng ta muốn gì ở tình yêu.

Nếu chúng ta yêu với một cách thức bao dung, mà ở đó hạnh phúc đồng nghĩa với việc cho đi và điều chúng ta muốn ở tình yêu là hạnh phúc của người mình yêu, thì khi đó, tình yêu kia sẽ làm bay bổng tâm hồn cho dù tình có được đền đáp hay không. Trái lại, nếu khi yêu mà chúng ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, đến việc mình sẽ nhận được bao nhiêu và điều chúng ta muốn ở tình yêu duy nhất là sự chiếm hữu thì khi đó, khoảng cách từ tình yêu mê đắm, nồng nàn đến tình hận u mê, hủy diệt chỉ là... một bước chân. 

                                                          21/03/2011                                                           Jeffrey Thai 

Đạo diễn         :          Yoo Ha
Diễn viên         :          Jo In Sung, Song Ji Hyo, Joo Jin Mo
Sản xuất          :          Lee Tae Hun
Kịch bản          :          Yoo Ha
Thể loại           :          Tâm lý
Xuất bản         :          2009