Sunday, May 13, 2012

I Was A Teacher - A Memoir (Part IV)




I WAS A TEACHER- A MEMOIR
(PART IV:  POST- TEACHING CAREER)

Every human-being's life secretly has in it a destiny.  Sometimes, destiny is like a ripe fruit which we just grab and eat.  Sometimes, destiny is like an angry storm whose devastation the more we try to avoid, the more aggressive and cruel it gets. When we are young and inexperienced, we are usually paranoid that we can change the whole world at our will. When we get older, we are more judicious, we learn how to accept what is unchangeable.  Anyway, in my opinion, destiny is overall fair to every human-being born into this world in the sense that when all doors have locked you in, it gives you an exit.

I Was A Teacher - A Memoir (Part III)




I WAS A TEACHER -  A MEMOIR
(PART III:  FINAL PHASE)

Well into my teaching career, alcohol, coffee, cigarettes, and most of all, hopelessness, had destroyed my youthful health.  Fortunately, I could finally escape that rotten life, that no-way-out society; I could finally avoid the potential distant vision of becoming an old, poor village teacher.  And for the first time, my fate had spoken its voice. 

I Was A Teacher - A Memoir (Part II)




I WAS A TEACHER- A MEMOIR
(PART II:  MY TEACHING CAREER)

As I said before, I came into my professional teaching career as an arrangement of destiny, not that I was interested in it nor loved it.  I came into it bringing with myself the past academic background of a best student in high school, the enthusiasm of a youngster, the fragility and vulnerability of an artist's soul and also the ultimate hopelessness of a youth who claimed himself to be born into a wrong family, a wrong country and worst, a wrong century. The hopelessness generated from the fact that I didn't think that I was born into this world to be just a high school teacher. With a sublime intellectual brilliance that surprised any teachers in school, with always-be-the-best academic performance, I thought I would be able to do something else more worthy. All my childhood dreams started to collapse when the country changed its owner and since that moment, everything seemed to start to go against me.   

I Was A Teacher - A Memoir (Part I)




I WAS A TEACHER- A MEMOIR
(PART I:  EARLY GOLDEN DAYS)


I was a teacher.  Rather, I was a senior high school teacher who started his teaching career at the age of 21 (at least one year earlier than my peers).  You may be thinking that I must've loved being a teacher to become one.  Ironically, I just took it as an opportunity to escape the family that I didn't want to live in. As a mischievousness of destiny, I was born into a family that I didn't belong to, and even worse, I was born into a country with a regime which I would never be able to have connection with.  And so as a logical consequence, the ultimate goal of my youthful life was to escape- escape from any type of confinement which may degrade the values of a true human-being.  But first of all , prior to my lifetime escaping, I was a teacher and I am going to tell you about that.

Fond Memories - Jeffrey Thai


Fond memories are what left behind us when we are advancing according to the operating rules of life. Therefore, speaking of fond memories is speaking of what belong to the past, of what lie still within distant recollection. Although fond memories are within recollection, fond memory and recollection are not really the same thing. There are some recollections that we don’t want to recall, to be faced with again. On contrary, fond memories, happy or not, bring to our mind the sacred, regretful moments of remembrance; they make us want to relive those moments, to once more “swim in the same flow of river water”, even though we know for sure it is impossible.

The Hunchback of Notre Dame



The Gipsy girl is scared upon seeing that face the first time. It is not the face of a human-being. It is the face of a beast instead. Yes, she has never seen such a terribly ugly face in her life. It is the face of Quasimodo - the hunchback of Notre Dame. 

Lá Thư Tâm Tình Gửi Một Yumer



Em thân mến,
Anh đã đọc lại thư em lần nữa trước khi trả lời cho em.  Anh cảm thấy vui vì những gì mình viết đã giúp ích cho ít nhất một người.  Và người đó tình cờ đã là em.  Thực ra, anh viết không vì mục đích cá nhân nào cả.  Anh "lột trần" cuộc đời và tâm tư mình ra trên những con chữ (trong khi ngoài đời thường anh vốn là một con người rất kín đáo) chỉ với mục đích duy nhất là có ai đó sẽ tìm thấy trong đó đáp án cho những trăn trở, suy tư trong cuộc sống tuổi trẻ của mình.

Richard Chamberlain: "I'm gay"




Nam diễn viên nổi tiếng của Holywood Richard Chamberlain bắt đầu được khán giả Việt Nam biết đến một cách rộng rãi và ngưỡng mộ khá nồng nhiệt khi bộ phim truyền hình "Những con chim ẩn mình chờ chết" (được sản xuất năm 1983) được trình chiếu trên màn ảnh nhỏ vào cuối thập niên 80 của thế kỷ trước. Trong bộ phim ấy, Richard Chamberlain đóng vai cha Ralph, một vị linh mục suốt đời bị giằng xé mãnh liệt giữa một bên là tình yêu dành cho Đức Chúa Trời và bên kia là tình yêu dành cho người con gái bé nhỏ xinh đẹp tên Meggie. Một bên khác nữa cũng tham gia vào cuộc giằng xé tơi bời ấy chính là tham vọng quyền lực cá nhân của vị giám mục khả kính này. Không cần nói thì chúng ta cũng có thể hình dung được cuộc xung đột nội tại ấy đã diễn ra dữ dội đến như thế nào và Chamberlain đã hoàn toàn thuyết phục được người xem khi đảm nhận vai trò này.

Trương Minh Quốc Thái: Chàng Lãng Tử Say Nghề Của Điện Ảnh VN


Cách đây ít lâu, trong một lần trao đổi với Thái trên Facebook, tôi có viết cho Thái rằng tôi sẽ có một bài viết về Thái.  Cũng đã mấy tháng trôi qua, tôi không hề quên ý định đó, nhưng vì nhiều lý do, cứ lần lữa cho đến ngày hôm nay.  Một trong những lý do đó là vì tôi chán nản với sự xuống dốc thảm hại về chất lượng của phim truyền hình Việt Nam.  Với vốn thời gian có hạn, ngoài phim ảnh Mỹ, hầu như tôi chỉ xem phim ảnh của Việt Nam.  Không hẳn vì nó hay.  Mà chỉ vì tôi là người Việt.  Thế mà sự ưu ái đầy thiên vị đó của tôi gần đây đã bị bào mòn một cách không thương tiếc bởi cách làm phim cẩu thả của các nhà làm phim và diễn xuất hời hợt của đa số các diễn viên trẻ.

Một Thoáng Nhớ Về Phạm Công Thiện



Vào cái ngày mà cả thế giới hân hoan vinh danh những người phụ nữ  (08/03/2011) thì ở cái tiểu bang của những chàng cao bồi, có một người lặng lẽ ra đi.  Người đó là Phạm Công Thiện.  Đọc thấy dòng tin trên mạng mà tôi thoáng ngỡ ngàng và tự thẳm sâu trong đáy lòng mình, tôi cảm nhận một nỗi mất mát mơ hồ.  Mất ông, đời mất đi một nhà tư tưởng vĩ đại.  Mất ông, tôi như mất một người thân.  

Suy Ngẫm Về Cái Chết Của Bin Laden




            Người dân Mỹ hân hoan đón mừng tin Bin Laden chết ở quảng trường
Times Square vào rạng sáng ngày 02/05/2011 (New York) 

Bin Laden đã chết!  Những thanh âm ấy được hét to lên ở mọi nơi với một âm vực cao nhất mà giọng nói con người có thể.  Thế là, tên trùm khủng bố đứng đằng sau vụ tấn công vào tòa tháp đôi World Trade Center ở New York vào ngày 11/09/2001 và nhiều vụ tấn công tàn bạo khác, cuối cùng, đã bị giết chết.

Trăm Năm Cô Đơn (2)


 

Tại sao là trăm năm cô đơn mà không là ngàn năm cô đơn, hay là một độ dài cô đơn nào khác?  Là trăm năm cô đơn vì đó là nỗi cô đơn của con người, mà con người có may mắn lắm cũng chỉ sống đến trăm năm.  Có người nói:  tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.  Người khác lại nói:  tôi có cuộc sống gia đình đề huề, hạnh phúc, cớ gì lại cô đơn chứ!  Một người khác nữa lại nghĩ rằng:  chỉ có những người bi quan, yếm thế, không hội nhập được với cộng đồng, với xã hội mới cảm thấy cô đơn. Có thực như vậy không?

Những Đoản Khúc Về Biển

Chiều Biển Vắng 



Tôi tìm về biển vắng chiều nay với tâm trạng của một kẻ muốn... lãng quên.  Bờ biển dài và rộng.  Nhưng không một bóng người.  Chỉ có gió thôi.  Gió thổi lồng lộng, quất vào mình tôi chan chát những cú xoáy như muốn cuốn đi những gì trĩu nặng ở bên trong.  Trước mặt tôi là một vùng không gian bao la của biển sóng.  Từng con sóng lớn nối tiếp nhau vỗ vào bờ tạo nên những thanh âm quen thuộc ngàn năm của biển.  Nước biển không xanh màu xanh dương thường thấy, mà nhuốm sầu trời chiều bằng một thứ màu xám tro nhàn nhạt.  Nằm chênh vênh đó đây trên bãi biễn vắng là những khối đá tảng, lớn và trầm mặc.  Chúng nằm đó đơn côi, trông thật buồn!  Buồn như những khoảng lặng của tâm hồn! 


Sống Hèn vs. Sống Không Sợ Hãi




Trong cuộc sống thường nhật, tôi thấy mình rất dở "chịu đựng" sự hèn hạ. Thấy người hành xử hèn hạ hay khúm núm, quì lòn thái quá, lòng thường thấy bất nhẫn lắm, cứ tự hỏi hoài tại sao họ lại phải sống như vậy. Còn trong hành xử của mình, tôi tự nhủ rằng nó có thể hay hay dở, đúng hay sai, nhưng nhất quyết không được hèn. Sống hèn, theo tôi, là một lối sống phủ nhận bản thân, vì nó phủ nhận những giá trị tinh thần cần có của một con người, mà điển hình nhất là lòng tự trọng. Nếu những giá trị đó đã không còn được tôn trọng nữa thì liệu là sự tồn tại của đời sống con người còn có ý nghĩa gì? Đời sống của con người khác với các động vật khác, xét kỹ ra, chủ yếu nhất là ở những giá trị tinh thần này.