Bây giờ là một buổi chiều mùa đông, rét mướt và giá
lạnh. Anh ngồi một mình trên băng ghế đá
công viên. Công viên đìu hiu, không có
bóng dáng một ai. Ôi, công viên mùa
đông! Có lẽ chẳng có gì buồn hơn một
công viên vào mùa đông. Chẳng có ai lại
hẹn hò nhau ở một công viên mùa đông. Chung
quanh chẳng có gì, ngoài những xác lá chết.
Hàng nghìn, hàng vạn chiếc lá đã đổ, và rồi úa nhàu trên những lối đi,
bỏ lại những hàng cây khô trơ trụi đứng đó, như những linh hồn không tình yêu.