Có người bỏ cuộc đời
mà đi như một giấc ngủ quên.
Có người bỏ cuộc tình
mà đi như người đãng trí.
(Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình - Trịnh Công Sơn)
Bỏ cuộc đời mà đi hay bỏ cuộc tình mà đi đều là một sự quay lưng ngoảnh mặt, đều là một sự vô tình, xét dưới góc độ của người ở lại. Người ở lại có quyền trách móc, nếu cảm thấy quá ngậm ngùi vì có người đã phụ đời và phụ tình. Xét ra, trách móc là một nghĩa cử đẹp và hợp lý. Còn trách móc nghĩa là còn nghĩ về, còn nhớ đến sự hiện diện của người ra đi trong những tháng ngày cũ. Nó hợp lý là vì trong khi kẻ ra đi xem như đã yên phận mình thì người ở lại, lòng cứ nặng trĩu hoài theo năm tháng. Người ra đi rồi sẽ lãng quên, dễ dàng hơn nhiều lắm. Sương gió thời gian trên những dặm đường cát bụi rồi sẽ làm mờ phai ký ức. Chỉ tội người ở lại với không gian cũ, cứ phải ôm hoài một nỗi nhớ nhung, nhiều khi cố quên mà chẳng thể nào quên được.