Ngày ấy là ngày 30-04 của một năm cách đây đúng 38
năm. Là ngày đã đi vào lịch sử Việt Nam
như là một ngày trọng đại. Là ngày đã
làm thay đổi đời sống của hàng chục triệu người, theo chiều hướng tốt hơn và xấu
hơn. Là ngày có hàng chục triệu người
vui, nhưng có hàng chục triệu người buồn.
Người vui biết rất rõ vì sao mình vui.
Họ ngỡ ngàng và choáng ngợp trước những gì được nhìn thấy, khác xa với
những gì được biết. Họ hát ca và reo
hò. Họ hát bài gì đó, như có một ai đó
trong ngày vui đại thắng. Người buồn
không thể không biết vì sao mình buồn. Họ
lo lắng, hoang mang và sợ hãi. Rồi thì,
nỗi buồn ngày càng hiện rõ hơn hình dáng.
Những đau buồn, mất mát, tai ương, thảm họa cứ lần lượt kéo đến như gió
vào nhà trống.