Bức Thư Tình Không Gửi Đầu Tiên
Em thân yêu!
Thế
là em đã ra đi... âm thầm và lặng lẽ, không nói với anh một lời giã
biệt. Anh có cảm giác như em ra đi để trốn chạy một điều gì đó mà em
không tiện nói, để được sống một mình cô liêu với thế giới riêng buồn
tủi của mình. Thế giới đó, anh đã một lần vô tình bước đến và bắt gặp
dáng em u sầu, trăn trở với những tâm sự của riêng mình. Cái dáng hình
quá đỗi xanh xao ấy, cái linh hồn quá đỗi mỏng manh ấy đã ... lay động
lòng anh. Phải chăng đó chỉ là lòng trắc ẩn? Thoạt đầu, anh cũng nghĩ
thế: chỉ là lòng trắc ẩn thôi mà, giữa một con người với một con
người. Nhưng rồi anh chợt nhận ra rằng dường như là hơn thế nữa: anh
thấy nhớ em!