Lá đã ngả màu vàng úa trên con đường hàng ngày tôi lái xe qua. Sự chuyển đổi sắc màu ấy xảy ra chính xác vào lúc nào, có lẽ ít ai để ý đến. Chỉ biết bất chợt một giây phút nào đó, chợt nhìn chung quanh, không gian đã kịp khoác lên mình nó một tà áo mới. Tà áo ấy tuy mới và đẹp nhưng lại mang màu của thời gian, màu của sự phôi pha, màu của những phai tàn. Ngắm nhìn không gian ngập tràn những xác lá úa nhàu, dưới những tia nắng sáng run rẩy và nhòa nhạt (giống như không gian của buổi chiều có người đứng buồn bên đường ray con tàu, lặng lẽ tiễn một người đi), người ta nhận ra một mùa mới của đất trời lại bắt đầu: mùa thu.