Trước khi xem phim The Normal Heart (Trái Tim Bình Thường), tôi có đọc đâu đó bình luận nói rằng phần sau của bộ phim xem rất cảm động. Bình luận đó làm tôi chú ý vì phần lớn phim ảnh của Mỹ không chú trọng quá nhiều và xoáy sâu vào phương diện cảm xúc của các nhân vật đến mức độ bi thương như điện ảnh của một số nước khác, mà điển hình nhất là điện ảnh Hàn. Nhưng sau khi xem xong, điều làm tôi bất ngờ là lần đầu tiên có một bộ phim Mỹ lại đi đến tận cùng nỗi đau của con người và để cho các nhân vật của mình (không phải một mà là nhiều nhân vật) bật lên những tiếng khóc nức nở, bi ai và kéo dài đến thế. Dĩ nhiên, điều đó hoàn toàn nằm trong ý đồ của đạo diễn. Và ý đồ đó là tái hiện lại không khí kinh hoàng, tang tóc (hòa lẫn với sự phẫn nộ) của những ngày đầu đại dịch Aids tấn công nước Mỹ và nhân loại vào đầu thập niên 80 của thế kỷ trước.