Sunday, August 29, 2021

ĐI ĐỂ KHÁM PHÁ - HUY LÂM

 


Hằng năm vẫn có một số đông người làm những chuyến đi xuyên ngang nước Mỹ bằng chân và bằng xe đạp. Đối với một số người, đó là hành động giải thoát. Đối với một số người khác, nó thúc đẩy ý thức cộng đồng sau thời gian sống cô lập do đại dịch. Nhưng đối với tất cả nói chung, việc đi xuyên nước Mỹ với tốc độ chậm nhẩn nha vừa phải mang lại cho họ một phần thưởng to lớn là được chiêm ngắm cảnh quan hùng vĩ của một đất nước vĩ đại.

Khi nhìn vào tấm bản đồ của nước Mỹ, người ta nhận thấy bên này là nước, bên kia cũng là nước và phần giữa là cả một giải đất bao la bát ngát, và người ta không thể không tự hỏi là nếu làm một cuộc đi xuyên ngang nước Mỹ sẽ mang lại cho họ cảm giác ra sao.

NỖI NHỤC THẾ HỆ - KHUYẾT DANH


Sinh ra giữa thập niên 60 của thế kỷ trước và khi biến cố tháng 4 -1975 xảy ra, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ 9-10 tuổi.

Chúng tôi lớn lên trong nghèo đói, lạc hậu và bị nhồi nhét trong đầu mớ ảo tưởng về XHCN nên các khái niệm về tự do, dân chủ và nhân quyền vô cùng xa lạ với chúng tôi.

Sai lầm nối tiếp sai lầm của nhà cầm quyền đã đưa đất nước xuống dốc thảm hại nên họ bắt buộc phải thay đổi bằng cách mở của giao thương với bên ngoài. Từ đấy người dân dần có cơ hội tiếp xúc với thế giới qua công nghệ Internet. Nhờ YouTube, Google, Yahoo, và đặc biệt là Facebook, chúng tôi được mở mang tầm nhìn, kết nối bạn bè khắp nơi, học được nhiều điều hay. Nhưng oái ăm thay, khi có điều kiện tiếp cận được những nền văn hóa và tư tưởng tiến bộ cũng như nếp sống văn minh nhân bản, thì đáng lẽ chúng tôi phải trở nên những con người tốt đẹp hơn. Nhưng buồn thay, chúng tôi như những cánh đồng lúa, khi còn non xanh thì ngay hàng thẳng lối, lúc chín mọng thì đầu lại cắm xuống đất!