Monday, March 14, 2022

NGÀY 14 THÁNG 3 - JEFFREY THAI

 

Đã có những năm tháng rất cũ, ngày ấy - ngày 14/03 của năm 1989 - là một ngày định mệnh luôn ở trong tâm trí tôi và hàng vạn người Việt khác - những kẻ khát tìm tự do sống.  Nhiều ngày 14/03 như thế đã trôi qua và tôi không còn nhớ nhiều về những câu chuyện cũ.  Ngày 14/03 này, một sự dung rủi tình cờ trên Facebook lại khiến đưa tâm trí tôi trở về với cái ngày định mệnh (không hề muốn nhớ nhưng không thể quên) ấy.  

Tôi vượt biên khỏi Việt Nam thành công vào cuối tháng mười năm 1989, tức là trễ hơn cái ngày 14/03 ấy đến hơn bảy tháng.  Thực ra, trước đi khi tôi có biết và biết rất rõ (qua tin tức trên đài BBC) rằng ngày 14/03/1989 là ngày "cut-off day", tức là sau ngày ấy toàn bộ các trại tị nạn ở Đông Nam Á sẽ không mặc nhiên chấp nhận cho người tị nạn đi định cư nữa, mà họ hoặc bị đẩy trở lại ra biển, hoặc sẽ phải trải qua một quá trình thanh lọc kéo dài để xác định tình trạng tị nạn chính trị.  

SUNGEI BESI NHỮNG NGÀY TAO LOẠN - LARRY DE KING

 


Ngày 14 tháng 3 1989, một ngày không thể quên của người tỵ nạn của 3 thập niên về trước. Ngày mà những thuyền nhân liều lĩnh với đại dương không còn được chào đón, mà phải nếm đủ đoạn trường, tận cùng của khổ đau trần thế. 

Hôm nay mình muốn viết một ít về giai đoạn này của thuyền nhân ở trại tỵ nạn Pulau Bidong và Sungei Besi thuộc Malaysia, như một kỷ niệm đau thương, nơi mình trải qua 4 năm 10 tháng thống khổ trầm luân.

Nếu Bidong là 1 hoang đảo giữa mịt mù biển khơi thì Sungei Besi là 1 thị trấn nhỏ nằm ngoài vành đai của thủ đô Kuala Lumpur, nơi giam giữ cuối cùng của người tỵ nạn Việt Nam trước khi khép lại lịch sử tỵ nạn đau thương đầy nước mắt.