“Phải người Việt không?”
Câu hỏi nhẹ nhàng, trống không, không có chủ từ ấy được phát ra từ một người phụ nữ trung niên có vẻ mặt khắc khổ. Khi tôi vừa ra đến bãi đậu xe từ trong một siêu thị thực phẩm quốc tế, thì chị tiến đến gần tôi, dè dặt hỏi như thế. Chị dè dặt cũng phải. Chị hỏi trống không cũng phải. Vì tôi vốn không có cái dáng vẻ “thuần Việt” quen thuộc của đa số người Việt khác, nên khi tôi chưa mở lời nói tiếng Việt, thường thì người ta cho rằng tôi đến từ một đất nước Đông Nam Á nào khác. Mà khi đã chưa chắc đối tượng mà mình tiếp cận là người Việt thì việc đặt chủ ngữ vào câu hỏi, há chẳng phải là một điều thừa thải hay sao.