Monday, May 28, 2012

Chân Dung Tôi: Sống và Chết, Nghịch Lý và Định Mệnh



Ở mọi nền văn hóa của các dân tộc, dù theo chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa tập thể, hay bất kỳ một thứ chủ nghĩa nào khác, việc nói về cái "tôi" luôn là việc chẳng đặng đừng:  "Cái tôi là cái đáng ghét".  Thực ra, cái "tôi" vốn là bản ngã của mỗi con người; chúng ta chẳng thể khước từ, cũng không thể chối bỏ.  Cái "tôi" cũng không hẳn là cái xấu xa.  Người ta không thích nói về cái "tôi" chỉ vì cho rằng nó quá vị kỷ, và phàm đã là con người, chúng ta được đòi hỏi phải vị tha. 

Hạnh Phúc




Có người nói: không có hạnh phúc, chỉ có những khoảnh khắc của hạnh phúc mà thôi.

Dẫu có là một khối vẹn nguyên hay chỉ là những mảnh vỡ, hạnh phúc như một đứa trẻ thơ rắn mắt, chơi trò trốn tìm với chúng ta suốt cả cuộc đời. Chúng ta càng cố công tìm kiếm, hạnh phúc càng ẩn núp kín đáo hơn sau những cánh cửa đóng kín. Chúng ta tìm đến gõ cửa, hạnh phúc chơi trò điếc câm. Cứ thế chúng ta lầm lũi đi qua cuộc đời này, lòng băn khoăn tự hỏi có hay không cái đuợc gọi là hạnh phúc trên cõi đời này.

Dẫu có là một khối vẹn nguyên hay chỉ là những mảnh vỡ, hạnh phúc như hạt sương buổi sáng, mong manh và dễ vỡ đến không ngờ. Đôi khi ta cứ ngỡ rằng ta đã nắm đuợc nó thật chặt và trọn vẹn trong lòng bàn tay, chỉ để rồi bàng hoàng và hụt hẫng khi thấy nó vuột khỏi đôi tay của chúng ta như một con lươn trơn tuột. Chúng ta càng cố công níu kéo, hạnh phúc càng đỏng đảnh làm cao, kiêu kỳ nhìn xuống chúng ta với vị thế của một kẻ ban ơn. Đau đớn và tự trọng, chúng ta co rúm nguời, lặng lẽ nhìn hạnh phúc như nhìn về một cái gì đó, thật gần nhưng chẳng bao giờ có thể với tới và nắm giữ đuợc.

Dẫu có là một khối vẹn nguyên hay chỉ là những mảnh vỡ, hạnh phúc như một khách lãng du, đôi khi ghé thăm chúng ta thật tình cờ vào cái khoảnh khắc mà chúng ta ít mong đợi nhất. Như một sớm mai, ta thức dậy và nhìn thấy ánh nắng ban mai vừa bừng sáng cuối chân trời; ta mỉm cuời, vui suớng nhận ra rằng thế là ta có thêm một ngày nữa để sống, để yêu thương. Và chính ngay phút giây ấy, ta thấy hạnh phúc đứng đó le lói mỉm cuời trong vầng hào quang của một ngày mới.

Hôm nay là một ngày giữa mùa Xuân. Tôi cảm nhận có chút hương xuân trong bầu khí quyển tôi đang hít thở. Tôi nhìn thấy có chút sắc xuân thắm tươi trong bầu không gian tôi đang ngắm nhìn. Khuấy nhẹ ly cà phê, tôi chợt thấy trong cái sắc đen óng ả ấy hình dáng của một hạnh phúc đang e ấp, bẽn lẽn mỉm cười. Những khoảnh khắc của hạnh phúc như thế thỉnh thoảng lại tìm về, thật nhẹ nhàng và tinh khôi. Tôi hạnh phúc uống từng ngụm cà phê, không quên rằng, hạnh phúc nguyên thể thật ra còn mải vui chơi nơi cuối trời quên lãng hay còn mải "ngủ yên trong những ngăn kéo của lãng quên".


Jeffrey Thai