Đọc dòng tin ấy cách đây vài ngày mà tôi có phần sững sờ, không tin nổi đó là sự thật. Không tin vì mới đây thôi mà, ông còn ca hát rộn ràng lắm, và trông khỏe mạnh, yêu đời.
Thế nhưng, không tin cũng phải tin: Ông đã thực sự ra đi. Chàng giang hồ lãng tử, chàng lãng tử tên Giang đã thực sự đi rồi. Không còn nữa.
Không dưng, tôi thấy buồn buồn và …. tiếc nuối. Tôi chắc là cũng có rất nhiều người có cùng cảm giác buồn buồn như tôi. Còn tiếc nuối thì không phải tiếc nuối cho tôi, mà là cho ông, cho đời.