Thiên tai và ôn dịch khiến nhân loại minh bạch rằng: Nhân sinh vô thường, hãy trân quý hết thảy mọi thứ trên đời.
Trong cuộc đời, nhất định phải trải qua một lần đối mặt với sinh tử mới có thể minh bạch sinh mệnh quan trọng tới nhường nào, phải trải lâm trọng bệnh mới hiểu cuộc sống thật tuyệt vời biết bao. Thế sự vô thường, đời người là hữu hạn. Sinh mệnh mong manh, ngắn ngủi, không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy nên, hãy sống trọn vẹn với hiện tại, trân quý mọi người xung quanh.
Trong những năm gần đây, trên thế giới thường xuyên xảy ra những thảm họa, động đất, sóng thần, dịch bệnh, cúm, lũ lụt, hạn hán … lần lượt xuất hiện ở nhiều nơi, khiến vô số người phải “ âm dương cách biệt ” với người thân, bạn bè. Mỗi khi nhìn thấy một hình ảnh khiến người ta trào dâng lên sự buồn thương, mỗi khi nghe tiếng khóc thảm thiết của người chịu cảnh mất đi người thân, nhiều người trong chúng ta ắt hẳn sẽ không kìm được sự chua xót mà thốt lên: Sinh mệnh quả thực mong manh làm sao!
Con người ở bất kỳ thời đại nào đều có chung một mục đích là theo đuổi cuộc sống hạnh phúc. Không ai trên đời này không mong cầu hạnh phúc. Mong cầu hạnh phúc và đi tìm hạnh phúc là dấu hiệu nhận biết sự lành mạnh của mỗi con người. Suy cho cùng, tất cả ý nghĩa, giá trị, niềm vui của cuộc sống mà chúng ta cảm thấy đều được gói gém trong khái niệm hạnh phúc. Đó là một khái niệm triết học rộng lớn phản ánh mục tiêu phát triển của toàn nhân loại. Nhưng trong quá trình đi tìm hạnh phúc, con người lại khoanh khái niệm này thành những mục tiêu rất hạn hẹp và cụ thể, ví dụ quy thành niềm vui, hay sự thỏa mãn...
Vậy, hạnh phúc có phải là một trạng thái tinh thần nhất thời của con người và có đơn giản chỉ là sự thỏa mãn các đòi hỏi hay không? Bản chất của hạnh phúc thật sự là gì? Trước những cuộc khủng bố liên tiếp xảy ra trên khắp thế giới vào những năm gần đây, chúng ta buộc phải đặt câu hỏi: loài người có thật hạnh phúc không? Vì thế, tôi muốn truy đuổi khái niệm hạnh phúc để tìm ra đâu là yếu tố cơ bản tạo nên hạnh phúc của con người.