Tôi vừa trải qua cuộc hành trình 400 dặm để trở về thăm lại thành phố cũ - nơi tôi đã rời đi cách đây bốn năm về trước, và đây là chuyến viếng thăm dài ngày. Có điều gì đó rất quen, rất gần trong không gian hôm nay. Cũng phải thôi. Cũng chính những đoạn đường ngày ấy trên xa lộ 20 và 22. Cũng chính cái không gian ấy - những ngày lập đông băng giá với nắng và gió rất hiền. Trong thoáng chốc, tôi cứ tưởng chừng như đã chẳng có điều gì xảy ra cả, đã chẳng có cuộc ra đi nào cả; và tôi chỉ đang trở về thành phố từ sau một chuyến đi xa. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo giác. Thực tế là, tôi đã đi sâu hơn thêm bốn năm nữa vào... cuối mùa nhan sắc.
Vậy là thêm bốn năm nữa đã trôi qua. Thêm bốn năm nữa đã cộng thêm vào tuổi đời, thành một tổng số không ai muốn nhớ đến. Bốn năm làm tàn phai thêm nhan sắc, nhân dáng như một định luật muôn đời. Đôi khi, tôi thấy mình là một kẻ ngoan cố kỳ lạ, khi vô tình hay hữu ý, tự ảo tưởng rằng mình vẫn là người của muôn năm cũ. Thực ra, tôi không có ý lường gạt ai cả, tôi chỉ cố dẫn dụ chính mình cố mà sống trọn, sống vui một kiếp nhân sinh này. Càng đi sâu hơn vào cuối mùa nhan sắc, tôi càng cảm nhận một nỗi trống rỗng mênh mông cứ lớn dần lên bất tận trong cõi lòng mình. Nó khiến cho mỗi ngày sống tới của tôi trở thành một ngày chiến đấu, và đôi khi, để chiến thắng tôi không thể không ít nhiều lường gạt chính bản thân mình.
Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên. Thành phố sáng rực ánh đèn. Hình như rất nhiều đèn hơn thì phải so với ngày xưa. Cả xe cộ cũng vậy. Đông đúc hơn rất nhiều. Càng lúc càng đông. Lượng xe cộ di chuyển ồ ạt đó dễ làm nao núng và hoảng sợ những tay lái tinh mơ. Thành phố bao giờ cũng lộng lẫy và tráng lệ, xứng đáng với tầm thế và danh tiếng của nó. Không thể nhớ được đã bao nhiêu lần tôi lái xe qua đoạn đường vòng quanh qua downtown thành phố. Một sự quen thuộc đến gần như trở thành một tập quán. Và có lẽ chính sự quen thuộc ấy, nó đã đem đến cho tôi cái cảm giác của một thứ quê hương - cái thứ khái niệm mà chỉ có cái chết mới khiến người ta quên đi được.
Tôi trở về đây lúc đêm vừa lên. Với tâm thế của một cố nhân. Đi tìm lại ảnh hình đã mòn phai của một cố nhân nào đó trong cuộc đời. Đã nhiều ngày tháng trôi qua, sao tôi lại thấy mọi thứ quen thuộc đến mức như đã chẳng hề rời xa. Mỗi một đoạn đường, mỗi một khoảng xa lộ, mỗi một ngã rẽ lại ngồn ngộn biết bao nhiêu ký ức của những tháng năm tôi đã sống nơi này. Thực tế là, thành phố này là nơi tôi đã sống dài lâu nhất trong cuộc đời mình. Nhưng có một góc khuất của nó mà không phải ai cũng biết. Nó to lớn quá, nó mênh mông quá, nó hùng vĩ, tráng lệ quá; và đi kèm với tất cả những tính từ miêu tả sự đồ sộ, khổng lồ ấy là cả một nỗi cô đơn bàng hoàng, mang sức nhấn chìm của một trận đại hồng thủy. Rời xa nó, tôi chạy trốn nỗi cô đơn ngút ngàn.
Càng đi sâu hơn vào cuối mùa nhan sắc, tôi thấy mình thảng thốt đi tìm lại dấu vết của những thân quen cũ. Chúng mang hơi ấm có sức yên ủi diệu kỳ. Tôi muốn lần này được một lần có đủ thời gian để thăm lại những nơi thân quen, dấu yêu cũ. Cuộc đời mà! Ai biết ngày mai ra sao? Lần nào cũng có thể là lần cuối, phải không?
Atlanta 11/12/2023