Nỗi buồn phủ
xuống đời tôi như một màn sương bạc. Màn
sương ấy mỏng manh nhưng chưa hề bao giờ tan biến. Nếu ví lòng tôi như những triền núi nhấp nhô,
cô miên và sừng sững giữa đất trời, thì
nỗi buồn ấy tựa như những áng mây lạnh, cứ mãi lượn lờ bám dọc theo những rãnh
núi cô đơn. Tôi vẫn còn nhớ, lần đầu tiên
trong đời được tận mắt ngắm nhìn những ngọn núi thật cao, tôi tưởng chừng như đã
bắt gặp chính bóng dáng của tâm hồn mình, lẩn khuất đâu đó, trên tầm cao vời vợi ấy. Tâm hồn ấy hoang vu và lẻ loi giữa một cõi
mênh mông khôn cùng. Tôi yêu núi từ đấy
và yêu luôn cả nỗi buồn. Dẫu bất kỳ ở một
không gian nào, chỉ cần chợt thoáng nhìn thấy những đồi núi chơ vơ là lòng tôi
chùng hẳn xuống, thấy bâng khuâng thật nhiều như lúc một cố nhân vừa gặp lại một
cố nhân.