I)
Có một nghĩa trang lớn nằm ở phía sau ngôi nhà, nơi tôi sống
lúc còn nhỏ. Nó không cách xa lắm, chỉ
chừng khoảng hơn trăm thước. Gọi đó là
nghĩa trang là cách gọi văn vẻ, dân địa phương gọi nó là "khu chòm mả". Nghe gọi là "chòm" tưởng là nhỏ, nhưng
không phải, những ngôi mả tuy rải rác nhưng trải dài rộng khắp một khu vực rộng
lớn, um tùm và hoang vu. Có một dạo xem
kịch ma trên tivi nhiều quá, tôi bị ám ảnh sao ấy. Cứ mỗi đêm, trước khi đi ngủ, trong thinh lặng,
tôi lại nghe những tiếng hú thật dài và thật lâu cất lên từ khu vực ấy. Những tiếng hú ấy khi bổng, khi trầm nhưng
nghe rõ mồn một. Đến bây giờ, nhớ lại, tôi
cũng không thể xác quyết được là những tiếng hú đó là có thật, hay chỉ xuất phát
từ nỗi ám ảnh sợ hãi nơi một thằng bé năm, sáu tuổi.