Hôm nay, anh đi làm về trễ hơn mọi ngày. Công việc ở sở ngày càng bận rộn. Với địa vị là giám đốc chi nhánh của một công ty lớn, cuộc sống anh ngày càng ngập đầu trong công việc. Cất xe xong, vừa bước vào nhà, anh ngạc nhiên thấy vợ anh áo quần tươm tất, gương mặt trang điểm thật kỹ, có vẻ như sắp đi đâu đó. Thấy anh, cô liền lên tiếng:
- - Anh về rồi đó hả? Cơm nước em đã lo xong cả rồi, anh thay đồ rồi ra dùng nhé.
- - Thế còn em thì sao?
- - Em phải đi sinh nhật con nhỏ bạn, anh à.
Anh không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên gương mặt:
- - Ồ, sinh nhật nữa à? Hình như tháng này em phải đi dự nhiều sinh nhật thì phải?
Cô trả lời với chút bối rối trên gương mặt:
- - Thì cũng là sự trùng hợp thôi mà anh. Không biết sao mấy đứa nhỏ bạn của em cứ lựa nhằm tháng này mà ra đời. Cũng là chỗ thân tình cả, làm sao mà không đi được chứ.
Vừa dứt lời, cô hối hả quay vào trong để lấy túi xách. Bước ra, cô nói khẽ với anh trước khi ra khỏi nhà:
- - Thôi anh ở nhà ăn cơm một mình. Em đi nghen. Tối khoảng 10 hay 11 giờ em về.
Anh nhìn theo dáng cô uyển chuyển bước lên chiếc xe taxi, lòng tràn ngập niềm nghi hoặc. Linh tính báo cho anh biết là cô đã không thành thật với anh.
Hai vợ chồng kết hôn với nhau đã hai năm. Ngày trước, anh vốn là một chàng thanh niên cao lớn và đẹp trai, có nhiều bóng hồng vây quanh. Còn cô là hoa khôi của trường đại học kinh doanh thương mại nơi mà anh và cô đang theo học, cô học dưới anh hai lớp. Anh quen cô từ những ngày còn đi học, nhưng đợi đến khi cô ra trường, họ mới quyết định cưới nhau. Ngày đám cưới, ai cũng xuýt xoa trầm trồ vì họ xứng đôi vừa lứa quá. Mà anh lại tài giỏi nữa: Chỉ mới ra trường có hai năm mà đã leo lên chiếc ghế giám đốc chi nhánh của một công ty có tiếng. Biết bao cô gái ganh tị với cô.
Cuộc sống chung của họ trong hai năm qua trôi qua tẻ nhạt. Tuần trăng mật khả dĩ có khá hơn một chút nhưng không để lại một hương vị gì đáng nhớ. Để cải thiện tình hình, anh cố gắng yêu chiều cô hơn, mua cho cô nhiều quà tặng mỗi dịp lễ hay ngày kỷ niệm. Cô đón lấy, vui mừng trong thoáng chốc, rồi thôi. Tất cả lại trở về như cũ, trở về với cái nhịp điệu thường nhật: anh và cô đi làm ở cùng công ty của anh, anh làm giám đốc, cô làm kế toán thủ quỹ, chiều cô về sớm để lo cơm nước, rồi họ cùng dùng bữa tối với nhau, xong, anh lại lao đầu vào công việc trên máy vi tính, cô xem truyền hình hay tán dóc với mấy cô bạn trên điện thoại. Rồi sau đó, cô sẽ đi ngủ sớm để sáng thức dậy lo điểm tâm cho cả hai. Anh thường làm việc đến khuya mới đi ngủ.
Đột nhiên, suốt tháng nay, cô liên tục vắng nhà vào ban đêm. Anh hỏi thì cô nói là đi dự sinh nhật của bạn gái. Anh lấy làm lạ lắm. Anh để ý thì thấy ngay cả cái dáng đi của cô cũng thay đổi: uyển chuyển và nhanh lẹ hơn. Ánh mắt cô nồng nàn hơn. Cô trang điểm kỹ hơn mỗi khi đi làm. Và thỉnh thoảng, anh còn bắt gặp cô cười một mình. Càng nhớ những gì khác lạ diễn ra với cô trong cả tháng nay, anh càng cảm thấy lòng mình ngờ vực. Không dằn được sự thắc mắc cứ thôi thúc trong lòng, thay vì đi tắm rửa rồi dùng cơm, anh bỏ mặc bụng đói, quay trở ra ngoài và lái xe theo sau cô.
Cũng may đường bị tắt nên khi anh ra tới bên ngoài, chiếc xe taxi màu xanh đưa vợ anh đi vẫn còn ở phía trước, cách xe anh không xa lắm. Dòng xe cộ di chuyển chậm chạp giúp anh theo sau dễ dàng hơn, không bị lạc. Đi được khoảng hai mươi phút, chiếc xe quẹo vào trong một khu chung cư rồi dừng lại. Anh thấy cô bước ra khỏi xe và đi về phía cầu thang. Tắp xe vào lề đường cách đấy không xa, anh ngồi im, hồi hộp quan sát bóng cô thoáng ẩn, thoáng hiện trên tầng hai. Cuối cùng, cô dừng bước trước một căn hộ và khẽ gõ cửa. Cánh cửa ngay lập tức bật mở và cô nhẹ nhàng lách vào. Đầu óc anh càng lúc càng trở nên căng thẳng.
Đợi khoảng mười lăm phút, cánh cửa bật mở. Cô bước ra cùng với một gã trai trông từ xa có vẻ thật lịch lãm. Anh trố mắt trân trối nhìn họ. Họ sánh bước bên nhau rất tình tứ, chậm rãi bước xuống cầu thang và đi về hướng chiếc xe anh đang đậu, để ra đường lớn. Một cơn ghen tức trỗi dậy trong lòng anh: Anh thấy mình bị cô xúc phạm. Họ càng tiến tới gần, cơn ghen tức càng trở nên mãnh liệt. Anh cố nép mình trong xe, để cô không nhận ra anh. Cô đang mải mê nói chuyện với gã trai nên cũng chẳng hề để ý gì đến chiếc xe hơi màu trắng quá đỗi quen thuộc với cô. Khi họ đi ngang qua xe, anh tưởng chừng như mình nín thở, mắt dán chằm chặp vào gương mặt của gã tình địch.
Khi đôi mắt của anh lướt qua gương mặt ấy, anh giật nảy mình, có cảm giác một luồng điện thật mạnh vừa chạy qua cơ thể. Gương mặt ấy lạnh với ánh mắt sâu và bén, nụ cười nhếch mép khinh bạc và hàm râu quai nón mờ mờ. Anh thấy mình ngơ ngẩn trong ít phút giây. Khi định thần lại, họ đã đi ra tới ngoài đường cái. Từ xa, anh vẫn còn có thể nhìn thấy cái dáng người thanh tú với những cử động thật duyên dáng của gã. Một cơn ghen tức lại trỗi dậy trong lòng anh. Không phải là cơn ghen tức cách đây ít phút giây, mà là một cảm giác ghen tức khác lạ lẫm, mơ hồ anh không định nghĩa được. Trong khi anh còn đang băn khoăn thì một chiếc taxi vô tình chạy ngang qua, ngừng lại đón gã và cô, rồi lao đi mất hút. Mất dấu vết, anh mỏi mệt lái xe quay về nhà.
*
* *
Anh đang nằm trên giường thiu thiu ngủ thì cô bước vào. Đồng hồ trên tường chỉ đúng 12 giờ. Với giọng ngái ngủ, anh hỏi cô:
- - Em về rồi đó à? Dự sinh nhật có vui không em?
- - Vui lắm, anh à. Em muốn về sớm nhưng tụi bạn không cho, bảo ngày mai Chủ Nhật mà, lo gì. Thôi để em đi thay đồ, rửa mặt, rồi đi ngủ.
Cô vừa toan bước đến bên tủ quần áo thì anh nói giật ngược:
- - À, mà em này. Em lại ngồi đây. Anh có chuyện muốn nói.
Hơi ngạc nhiên, cô tiến đến phía bên giường, ngồi xuống kế anh và hỏi:
- - Chuyện gì thế anh?
- - À, chuyện tìm người thế chức vụ kế toán thủ quỹ của em đấy mà. Cấp trên cứ đốc thúc anh, viện lẽ là anh là giám đốc mà em lại là vợ anh, nên không thể để em ở vị trí đó được.
- - Thì anh đã giải thích với em rồi, và em cũng hiểu. Em đâu có phản đối gì đâu. Mà anh đã tìm được người chưa?
- - Chưa, em à! Anh nhớ em có đề cử với anh một người bạn mà lúc ấy anh không để ý lắm. Giờ anh mới chợt nhớ. Cậu ta tên gì thế? Có đáng tin cậy không?
- - Anh ấy tên Nguyễn Thế Danh, học cùng khóa với em ngày trước đấy. Không thân lắm, nhưng qua bạn bè, em biết được là anh ấy đáng tin lắm.
Mắt anh chợt sáng lên, mất hẳn vẻ ngái ngủ. Anh nhìn cô, nói với giọng dịu dàng:
- - Thôi được rồi. Thứ hai đi làm, em bảo bộ phận nhân sự gọi điện thoại thông báo với cậu ta rằng sáng thứ ba đến gặp trưởng phòng nhân sự để được phỏng vấn và sau đó, sang gặp anh nhé.
Có một tia vui lóe lên trong ánh mắt cô và lộ hẳn trong giọng nói:
- - Thiệt vậy hả anh?
Anh trả lời cô khẽ khàng, gương mặt đượm vẻ bí ẩn:
- - Thiệt chứ em.
*
* *
Anh nhìn vào tấm ảnh trên hồ sơ xin việc mà cô trưởng phòng nhân sự vừa mang qua cho anh, cùng với những nhận xét sau cuộc phỏng vấn. Đúng như anh dự đoán: đó chính là gã – gã nhân tình của vợ anh. Ngay lúc ấy, có tiếng gõ cửa. Anh khẽ cất giọng:
- - Cứ vào.
Người bước vào chính là gã tình địch mà anh đang chờ đợi. Trong khi gã quay lại để khép cánh cửa, anh đã kịp nhận ra từ đằng sau cái vóc dáng cao to và lãng tử mà anh đã nhìn thấy hôm trước. Hôm nay, gã trông khác lạ một chút, có vẻ đúng đắn và nghiêm túc hơn trong bộ y phục xin việc với chiếc cà-vạt được thắt một cách khéo léo. Mời gã ngồi xong, anh hỏi với giọng ân cần:
- - Thế nào? Cuộc phỏng vấn tốt chứ?
- - Dạ, cũng được sếp ạ.
- - Tôi không thích người dưới quyền mình gọi mình là sếp đâu. Thôi chúng ta xưng hô là anh em cho thân mật, dễ làm việc nhé. Em cũng chỉ nhỏ hơn anh có hai tuổi thôi mà.
- - Dạ, nếu anh cho phép thì em xin phép được gọi anh là anh ạ. Anh nói như thế có nghĩa là anh đã đồng ý nhận em rồi, phải không ạ?
- - Anh đã xem kỹ hồ sơ của em rồi. Tốt lắm. Tốt nghiệp đại học kinh doanh thương mại loại giỏi như em mà anh không nhận thì còn nhận ai nữa chứ.
Nghe anh nói, gương mặt gã toát lên một vẻ rạng rỡ không thể tả được. Gã nhìn thẳng vào mặt anh với một ánh mắt thật đầm ấm và tha thiết, chất chứa trong đó là một sự biết ơn vô lượng. Anh có cảm giác như ánh mắt nhìn của gã dường như muốn vuốt ve từng tế bào trên gương mặt anh. Anh quay đi tránh ánh mắt nhìn ấy, nó làm anh cảm thấy bối rối và lúng túng. Nhận ra điều đó, ánh mắt gã nhẹ nhàng xoay sang hướng khác. Một phút im lặng trôi qua giữa hai người. Anh lên tiếng sau khi đã trấn tỉnh lại, giọng trầm hẳn:
- - Hiện giờ, em đang sống một mình hay đang sống với ai đấy?
- - Dạ, em đang sống trọ ở chung cư một mình, anh ạ. Anh cũng biết qua hồ sơ xin việc của em rồi đấy, em đâu phải là dân gốc Sài Gòn đâu. Em gốc miền Tây, nhưng học xong rồi, em quyết định ở lại đây lập nghiệp luôn.
- - Em có nhiều bạn bè không?
- - Dạ, sau khi tốt nghiệp đại học xong, mấy đứa bạn mỗi đứa tứ tán một phương, nên em cũng không còn nhiều bạn bè nữa, anh ạ.
- - Thế thì cuối tuần nghỉ làm, anh đến chơi với em cho vui nhé?
Gã thấy mình bất ngờ trước lời đề nghị này của anh. Gã không ngờ mình quá may mắn như vậy: vừa được nhận vào làm, lại vừa được sự quan tâm ưu ái của sếp. Không giấu được vẻ vui mừng, gã hí hửng trả lời anh:
- - Dạ, cuối tuần anh cứ đến chơi. Anh em mình uống với nhau chút đỉnh cho vui, anh nhé.
- - Ừa, anh sẽ đến, nhưng không được hạ gục anh đâu đấy nhé. Cái khoảng bia bọt này thì dân miền Tây là ghê lắm đấy.
Anh vừa dứt lời thì gã đã cười vang, có chút gì đó vừa ngượng ngùng, vừa vui sướng trong ánh mắt. Nhìn mắt gã, anh thấy lòng bâng khuâng kỳ lạ.
*
* *
Đã tám tuần lễ trôi qua, cuối tuần nào anh cũng rời nhà để ghé căn hộ chung cư của gã tình địch, để cùng gã chuyện trò và say sưa. Vợ anh thấy lạ có hỏi, anh trả lời qua loa với cô ấy rằng anh vô tình gặp lại người bạn cũ nên mỗi cuối tuần ghé anh bạn này chơi. Nghe anh trả lời thế, vợ anh im lặng không hỏi gì thêm. Anh không thực sự biết là cô ấy có tin anh không. Nhưng có tin hay không thì đối với anh cũng không thành vấn đề. Vấn đề chính là anh cảm thấy rất vui trong những ngày cuối tuần vừa qua. Gã với anh có nhiều điểm rất thích hợp với nhau, và quan trọng nhất là gã luôn biết cách để làm anh cảm thấy thoải mái và vui sướng: gã chẳng nói trái ý anh bao giờ.
Cũng như thường lệ, sau tiếng gõ cữa đầu tiên, cửa đã mở và gã xuất hiện trước mặt anh với lời chào rất nồng nhiệt:
- - Anh đến rồi đấy à? Em chờ anh nãy giờ đấy.
- - Sao em lại phải chờ? Anh nói đến là sẽ đến mà.
- - Em biết vậy, nhưng cũng không hiểu tại sao em thấy mình lại cứ có cảm giác chờ chờ. Chắc tại cuối tuần nào anh cũng đến nên em cảm thấy quen rồi.
- - Em có chuẩn bị bia bọt gì cho anh chưa đấy?
- - Dạ xong rồi, anh ạ. Hôm nay, em sẽ cho anh ngủ lại ở đây luôn đấy.
Nói xong, gã nhanh chân ra phía đàng sau để lấy ly tách và mấy chai bia. Đặt chúng trước mặt anh, gã ân cần rót bia vào ly, rồi đưa tận tay anh. Anh đón lấy với một nụ cười rạng rỡ, nhìn vào mắt gã anh âu yếm nói:
- - Em cũng ngồi xuống uống với anh luôn đi.
- - Dạ.
Sau tiếng dạ nhẹ nhàng và lễ phép, gã không ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà lại đi vòng qua để ngồi sát cạnh bên anh. Anh thấy vui vì điều đó. Qua tám tuần lễ, khoảng cách giữa anh và gã hầu như không còn tồn tại nữa. Bây giờ, anh có cảm giác gã giống như một thằng bạn thật thân từ thời tiểu học hay một thằng em kết nghĩa đã từng cắt máu ăn thề.
Cứ thế, hết ly nọ đến ly kia, anh đắm chìm trong những lời tâm sự được thốt ra với một giọng điệu thật bùi ngùi, nhưng cũng thật thân tình và chân tình của gã. Gã kể về những ngày tháng học đại học khó khăn và chật vật vì gia đình gã vốn chẳng dư dã gì nhiều nên đã chẳng thể chu cấp cho gã nhiều hơn. Gã cũng kể về cái khoảng thời gian chật vật sau khi tốt nghiệp đại học: gã muốn bám trụ lại thành phố mà tìm được một việc làm ở đây còn khó hơn là mò kim đáy bể. Càng nghe anh càng cảm thấy thương cảm cho gã nhiều hơn. So với anh, gã cũng có thua kém gì đâu mà sao lại lận đận đến thế. Trong trạng thái nửa tỉnh, nửa say, anh nhìn vào gã với một ánh mắt tràn đầy niềm thông cảm, rồi nói với gã bằng một giọng điệu đã hơi lè nhè vì bia rượu:
- - Em hãy quên hết đi, đừng có nhớ những chuyện không vui đó nữa. Anh hứa với em là từ nay về sau anh sẽ quan tâm cất nhắc em trong công việc. Rồi tất cả sẽ ổn thôi.
Sau câu nói đó của anh, gã bất ngờ chộp lấy bàn tay anh, bóp thật chặt và giữ lại trong bàn tay gã thật lâu, vuốt ve nhè nhẹ. Anh cảm thấy một cảm giác thật ấm nóng ở bàn tay mình và rồi một cảm giác đê mê lan toàn cơ thể. Ơ hay! Mới đấy mà anh đã say rồi sao? Đang lan man tự hỏi mình, lời gã nói đã cắt đứt ngang dòng suy nghĩ của anh:
- - Bia hết rồi, anh ơi. Anh đợi chút để em lấy thêm nghe.
Gã nhổm dậy, nhanh chân vào bếp. Ít phút sau, gã trở ra với mấy chai bia ở một bên tay, và bên bàn tay kia là một tờ giấy gì đấy. Rót vội vã một ly bia đầy nữa cho anh, đợi anh nốc cạn, hắn khẽ khàng ngồi xuống, chìa tờ giấy trước mặt anh rồi nói:
- - Anh ơi, anh ký tờ báo cáo này giùm em nghe.
- - Giấy tờ gì đó em? Sao em không đưa anh ký ở sở?
- - Giấy báo cáo chi thu hàng tháng đó mà. Chiều hôm qua, em có ghé qua văn phòng của anh nhưng anh lại bận đi đâu mất rồi.
- - À, chiều hôm qua anh bận tiếp khách để bàn luận về một hợp đồng sắp tới. Thôi, nếu em cần gấp thì để anh ký ngay bây giờ cho em.
Gương mặt gã bừng sáng sau lời nói đó của anh. Một tay trìu mến đặt trên vai anh, vuốt nhẹ, tay kia gã chìa tờ giấy ra ngay trước mặt anh. Anh nghệch ngoạc ký vào, mắt không mở nổi để đọc những gì trong đó.
*
Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong tuần. Ngày hôm nay sao anh cảm thấy dài quá. Dài hơn bình thường nhiều lắm. Vẫn là một ngày bận rộn của một vị giám đốc, vẫn vô số công việc xếp lượt chờ anh giải quyết, vậy mà anh cảm thấy hình như ngày đang cố tình trôi chậm đi. Anh đã tìm cách ghé ngang qua văn phòng của gã nhiều lần trong ngày hôm nay nhưng không thấy gã. Quái lạ nhỉ? Gã làm gì mà vắng mặt ở văn phòng luôn thế? Đến cuối ngày, không dằn được sự tò mò nữa, anh tranh thủ ghé vào phòng quản lý nhân sự để hỏi cô trưởng phòng:
- - Sao hôm nay tôi không thấy mặt cậu Danh đâu thế nhỉ?
- - Sếp không hay cậu Danh xin nghỉ phép một tuần lễ à? Tôi tưởng là cậu ấy đã nói với sếp rồi chứ?
Trả lời anh với một giọng ngạc nhiên, gương mặt của cô trưởng phòng nhân sự thậm chí còn trông ngạc nhiên nhiều lần hơn. Cô ngạc nhiên cũng phải vì anh và gã thân với nhau đến thế kia mà, thế mà khi gã nghỉ phép anh lại chẳng biết gì cả.
Mặc dù cảm thấy vô cùng thất vọng, anh tự an ủi mình rằng dẫu sao anh cũng sẽ gặp gã vào ngày mai tại nhà gã và rồi gã sẽ giải thích cho anh biết lý do vì sao gã đã không nói với anh về kỳ nghỉ phép này. Với tâm trạng nặng nề, anh trở về nhà. Nhà hôm nay cũng bỗng trở nên vắng lặng hơn thường lệ. Anh uể oải quăng cặp táp lên trên chiếc ghế sô pha. Trong khi anh đang cố nới lỏng chiếc cà-vạt thì mắt anh bỗng nhìn thấy một phong thư để trên bàn. Linh cảm có điều chẳng lành, anh hấp tấp mở vội bức thư ra đọc, và hiện ra trước mắt anh là những dòng chữ quen thuộc của vợ anh:
Anh yêu mến,
Em viết thư này để gửi lời tạm biệt cuối cùng đến anh. Dẫu từ nay về sau, anh và em không còn sống bên nhau nữa, nhưng em vẫn luôn cám ơn anh vì đã luôn đối xử tử tế với em trong những tháng ngày chúng ta sống chung.
Thực là không dễ dàng cho em khi phải thực hiện quyết định này, nhưng con tim có những lý lẽ của nó mà em không thể cưỡng lại được. Em đã yêu Danh và Danh cũng vậy, Danh cũng yêu em. Chúng em đã quyết định bỏ lại tất cả để ra đi và sống bên cạnh nhau.
Nhân tiện, Danh nhờ em gửi lời xin lỗi anh về số tiền $10.000 mà anh ấy đã “mượn đỡ” từ quỹ của hãng và anh đã tốt bụng ký giùm. Em cũng gửi lời xin lỗi anh về sự ra đi này của em. Anh sẽ tha thứ cho em chứ, phải không?
Chúc anh ở lại bình an và tìm được niềm vui mới.
Em,
Vợ anh.
Đọc xong bức thư, anh thấy mình choáng váng và không tin được đây lại là sự thật. Không thể nào lại có thể là như thế được! Mất! Mất vĩnh viễn rồi sao? Một cảm giác đau thắt xiết lấy trái tim của anh.
Anh tiếc nuối vợ anh chăng? Không, anh biết rõ rằng không phải là như vậy. Hay là anh tiếc số tiền $10.000 mà anh chẳng thể nào có chứng cớ để lấy lại được? Càng không phải. Ngay tại giờ phút này đây, tiền bạc không có chỗ để hiện diện trong suy nghĩ của anh.
Một ý nghĩ khác chợt lóe sáng và rồi dừng lại, định hình thật rõ trong tâm trí của anh: Anh nhớ gã! Phải rồi. Thế là, anh sẽ không bao giờ còn có dịp để nhìn lại gương mặt đàn ông đầy quyến rũ đó nữa. Giấc mơ được một lần ôm thật chặt thân hình rắn rỏi ấy vào trong vòng tay xiết của anh sẽ không bao giờ có thể trở thành hiện thực. Anh đã thực sự mất gã, mất vĩnh viễn.
Lần đầu tiên, anh buộc phải nhìn thẳng vào cái sự thật mà anh đã cố tránh né bấy lâu nay: Anh yêu gã mất rồi!
Buông rơi lá thư trong một động thái đầy tuyệt vọng, anh thả người, ngồi phệch xuống ghế sô-pha, tay ôm khuôn mặt nhòa nước mắt.
05/05/2012
Jeffrey Thai
tình yêu có lẽ không phải là thứ lý trí có thể dẫn lối
ReplyDelete