Saturday, July 28, 2012

Ký ức Tầm Tay: Nói với cố nhân



Cố nhân có nghĩa là những con người mà chúng ta đã có duyên để gặp gỡ trong cuộc đời mình ở một thời điểm quá khứ nào đó và rồi đã cách xa, đã không còn gặp gỡ nhau nữa trong một khoảng thời gian dài lâu.  Nói việc gặp gỡ đó là "có duyên" vì tôi luôn cho rằng trên quả địa cầu rộng lớn chứa đến hàng tỉ người này, việc hai con người nhỏ bé vô tình gặp nhau và quen biết nhau (thậm chí hiểu được nhau) là một điều hi hữu, cần có một cái duyên mà người đời thường gọi là "duyên hạnh ngộ".

Friday, July 20, 2012

Mưa Tình Yêu




Có một lần trong đời sống tình cảm của mình, mưa thôi làm rơi những giọt sầu hờn tủi và thôi làm ngân những âm tiếng u hoài. Đó là lúc mưa thoát khỏi những mặc định thường tình của nhân thế để trở về một cõi hồng hoang, nơi có ông Adam và bà Eva chơi trò... ăn trái cấm. Nói một cách trực diện hơn, đó là lúc mưa biết... yêu.

Monday, July 9, 2012

Có Phải Là Tình Yêu - Truyện Ngắn



Định mệnh đã cho tôi gặp em trong một hoàn cảnh khá tế nhị: tôi là một giáo sinh thực tập, còn em là học sinh của lớp tôi chủ nhiệm. Tôi ngày ấy đang ở vào những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời một sinh viên đại học. Còn em vừa bước chân vào ngưỡng cửa trung học cấp ba. Trong khi tôi nồng nhiệt và say sưa trong vùng trời mộng mơ của tuổi trẻ thì em lại hồn nhiên và thánh thiện như một nụ hồng tinh sương.

Thursday, July 5, 2012

Lời Ru Thêm Buồn - Truyện Ngắn



Em là cô giáo mà tôi quen ở ngôi trường cấp ba nơi tôi đến thực tập. Gọi là "em" chứ em không nhỏ tuổi hơn tôi. Em ra trường trước tôi một năm nên có thể suy ra là em hoặc bằng, hoặc lớn hơn tôi một tuổi. Dẫu vậy, trên thực tế trông tôi già dặn hơn em. Đàn ông mà! Em luôn gọi tôi bằng anh và xưng tên rất dịu dàng, trong khi tôi gọi em bằng tên và vì không lớn hơn em, chỉ dám xưng tôi mà thôi. Trong khoảng thời gian hai tháng thực tập, em và tôi thỉnh thoảng có gặp nhau ở sân trường hay trong phòng họp, nhưng chỉ chuyện vãn với nhau đôi ba câu chuyện bâng quơ nên không hẳn là thân lắm. Mối quan hệ giữa em và tôi chỉ bắt đầu trở nên thân hơn sau khoảng thời gian đó, khi tôi trở về thành phố Tây Đô - nơi tôi đang học, còn em trở về đó hàng tuần để thăm nhà. Vì khoảng cách từ trường về nhà chỉ tốn khoảng hơn nửa tiếng, nếu đi bằng xe lam, nên hầu như tuần nào em cũng về thăm nhà.