Monday, April 29, 2013

Tự Truyện ME của Ricky Martin (Phần Giới Thiệu)



Bản dịch của Jeffrey Thai
                                                    (Bản dịch này chưa được sự đồng ý của tác giả.  Xin vui lòng đừng sao chép và phát tán.  Thành thật cám ơn.)

TÔI 

Lời Giới Thiệu

Thượng đế, hãy giúp con dám nói sự thật với những người mạnh mẽ và tránh việc nói dối chỉ để nhận được sự hoan hô của những kẻ yếu ớt.  Nếu ngài ban cho con sự may mắn, xin đừng tước đoạt đi lý trí của con.  Nếu ngài ban cho con thành công, xin đừng lấy đi của con sự khiêm tốn.  Nếu ngài ban cho con sự khiêm tốn, xin đừng lấy đi nhân phẩm của con.  Thượng đế, xin hãy giúp con thấy được mặt trái của tấm huân chương.  Xin đừng để con đổ tội cho ai là phản nghịch chỉ vì người đó không suy nghĩ giống như con.  Thượng đế, xin hãy dạy con yêu kẻ khác như yêu chính bản thân mình và phán xét mình theo cách mà con phán xét kẻ khác.  Xin đừng để con kiêu hãnh khi thành công, và chán chường khi thất bại.  Hãy nhắc con nhớ rằng thất bại chính là kinh nghiệm lót đường cho thành công về sau.  Xin hãy dạy con rằng tha thứ là điều quan trọng nhất nơi kẻ mạnh và sự báo thù là điểm man rợ nhất nơi kẻ yếu.  Nếu ngài lấy đi của con sự thành công, hãy để cho con giữ lại sức mạnh của mình để con có thể giành lại thành công từ thất bại.  Nếu con làm mọi người thất vọng, hãy cho con dũng cảm để nói lời xin lỗi;  còn nếu mọi người làm con thất vọng, hãy cho con dũng cảm để tha thứ cho họ.  Thượng đế, nếu ngộ nhỡ con quên ngài, xin ngài đừng quên con.

--MAHATMA GANDHI

Sunday, April 28, 2013

Viết Cho 30-04: Ký Ức Buồn Ngày Ấy



Ngày ấy là ngày 30-04 của một năm cách đây đúng 38 năm.  Là ngày đã đi vào lịch sử Việt Nam như là một ngày trọng đại.  Là ngày đã làm thay đổi đời sống của hàng chục triệu người, theo chiều hướng tốt hơn và xấu hơn.  Là ngày có hàng chục triệu người vui, nhưng có hàng chục triệu người buồn.  Người vui biết rất rõ vì sao mình vui.  Họ ngỡ ngàng và choáng ngợp trước những gì được nhìn thấy, khác xa với những gì được biết.  Họ hát ca và reo hò.  Họ hát bài gì đó, như có một ai đó trong ngày vui đại thắng.  Người buồn không thể không biết vì sao mình buồn.  Họ lo lắng, hoang mang và sợ hãi.   Rồi thì, nỗi buồn ngày càng hiện rõ hơn hình dáng.  Những đau buồn, mất mát, tai ương, thảm họa cứ lần lượt kéo đến như gió vào nhà trống.


Saturday, April 27, 2013

Bỏ Cuộc Đời Mà Đi



Có người bỏ cuộc đời mà đi như một giấc ngủ quên. 
Có người bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. 
                                           (Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình - Trịnh Công Sơn)


Bỏ cuộc đời mà đi hay bỏ cuộc tình mà đi đều là một sự quay lưng ngoảnh mặt, đều là một sự vô tình, xét dưới góc độ của người ở lại.  Người ở lại có quyền trách móc, nếu cảm thấy quá ngậm ngùi vì có người đã phụ đời và phụ tình.  Xét ra, trách móc là một nghĩa cử đẹp và hợp lý.  Còn trách móc nghĩa là còn nghĩ về, còn nhớ đến sự hiện diện của người ra đi trong những tháng ngày cũ.  Nó hợp lý là vì trong khi kẻ ra đi xem như đã yên phận mình thì người ở lại, lòng cứ nặng trĩu hoài theo năm tháng.  Người ra đi rồi sẽ lãng quên, dễ dàng hơn nhiều lắm.  Sương gió thời gian trên những dặm đường cát bụi rồi sẽ làm mờ phai ký ức.  Chỉ tội người ở lại với không gian cũ, cứ phải ôm hoài một nỗi nhớ nhung, nhiều khi cố quên mà chẳng thể nào quên được.

Sunday, April 14, 2013

Yêu Thầm


Có một mùa xuân trong một ký ức đã xa, nhưng chẳng bao giờ phai nhòa theo năm tháng.  Ngày ấy, ta là khách lãng du chợt tình cờ gặp người giữa một chiều xuân đẹp.  Mùa xuân bao giờ cũng đẹp.  Có nắng hồng, có gió mát, có mây trôi.  Xuân đẹp đến nỗi chim ngẩn ngơ giữa trời cao.  Xuân đẹp đến nỗi làm lòng ta chợt trở nên yêu đời rất lạ.  Và trong một thoáng ngất ngây, ta đã trao trọn trái tim mình cho một nụ cười thật hồng.  Nụ cười ấy chỉ thoáng qua thôi nhưng nhân ảnh ở lại suốt cuộc đời, và tình yêu ta trao người vương vấn mãi trên những dặm đường gió bụi về sau.    

Monday, April 1, 2013

Video: Gió Đông Năm Ấy (That Winter, The Wind Blows) - 16 episodes (Phụ đề Việt & Anh)

Gió Đông Năm Ấy: 20 Khoảnh Khắc Của Tình Yêu



Anh sẽ đưa em đến một nơi mà ở đó tiếng gió đông thổi nghe như tiếng chuông rung.  Nơi ấy là đỉnh của một ngọn núi thật cao và gió thổi suốt mùa đông.  Rồi đó, đến rồi đó, em có nghe tiếng gió chưa?  Thực ra, đó không phải là tiếng chuông mà là tiếng khẽ chạm vào nhau trong gió đông của những nhánh cây tuyết phủ, em à.  Vậy mà nghe giống quá, phải không em?   Mai này, khi anh đi rồi, cho dù em có lỡ đánh mất chiếc chuông anh cho đi nữa, những nhánh cây này sẽ tạo ra tiếng chuông quen thuộc ấy cho em.