Saturday, March 23, 2013

Hỏi và Đáp với Richard Clayderman (Bài dịch bởi Jeffrey Thai)


Lời Người Dịch:
Richard Clayderman, tên thật là Philippe Louis Pages, sinh ngày 28-12-1953 ở ngoại ô Paris, say mê nhạc ngay từ tuổi lên năm, khi cha anh, một giáo viên piano của Nhạc viện Paris đặt anh bên cạnh cây đàn dương cầm, và chỉ trong một thời gian rất ngắn, Philippe đã có thể đọc những nốt nhạc, thậm chí còn rành rọt hơn cả nói tiếng Pháp bản ngữ.
Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của Beethoven, Liszt, Chopin và Mozart. Richard Clayderman cũng được biết đến bởi khả năng diễn xuất tuyệt vời những bản nhạc được nhiều người ưa chuộng như Yesterday, The Sound of Silence và Memory. Mặc dù được đào tạo để trở thành nghệ sĩ piano cổ điển, song hầu hết các đĩa nhạc của ông tập trung vào âm nhạc phổ thông với những tình khúc đương thời.

Năm 1977 đánh dấu một bước ngặt trong cuộc đời của Philippe khi anh lọt vào mắt xanh của hai nhạc sĩ, hai nhà sản xuất của hãng đĩa nhỏ nhưng khá thành công Delphine Paul De Senneville và Olivier Toussaint, những người đang tìm các nghệ sĩ piano vô danh để chơi bản "Ballade Pour Adeline" mà Paul viết tặng con gái mình.  Từ đó cái tên Richard Clayderman trở thành một cái tên khó quên trong lòng người yêu nhạc trên thế giới trong suốt hơn 30 năm qua.

Richard Clayderman đã thực sự bước ra khỏi sự vô danh để trở thành "ông hoàng của sự lãng mạn" và là người thứ hai trên thế giới có khả năng đại chúng hóa cây đàn dương cầm trên thế giới sau Beethoven huyền thoại. Tiếng đàn của Richard đã vang khắp năm châu bốn biển, làm đầy chật những nhà biểu diễn ở Australia, Anh, Mỹ, Trung Quốc, châu Âu. 


Sau đây, để giúp người đọc có được một cái nhìn cận ảnh hơn và đầy đủ hơn về người nghệ sĩ nổi danh thế giới này, người dịch xin giới thiệu những câu hỏi và đáp được đăng tải trên Website chính thức của ông, được người dịch tự dịch theo văn phong riêng của mình, nhưng vẫn đảm bảo đến mức cao nhất tính chính xác của thông tin.



  • Danh tiếng của cái tên Richard Clayderman đã mang đến cho anh điều tốt đẹp gì nhất?
  • Một trong những điều tốt đẹp nhất mà tôi nhận được là tôi có được cơ hội để trình diễn hết lần này đến lần khác trên sân khấu ở khắp cả năm châu của thế giới. 
  • Thế thì điều gì là tệ hại nhất, thưa anh?
  • Thực ra, tôi chẳng gặp phải điều gì quá tệ hại cả.  Đôi khi tôi ước phải chi mình vô danh để khỏi bị làm phiền bởi những người muốn nói chuyện với mình hay muốn xin chữ ký nhưng dĩ nhiên đã là người nổi tiếng thì những điều phiền toái đó là không thể nào tránh khỏi, do đó tôi vui lòng chấp nhận chúng. 
  • Giấc mơ tệ hại nhất của anh là gì?
  • Tôi mơ thấy mình đang trình diễn trên sân khấu trước khán giả và tôi không nhớ được mình phải chơi cái gì... Tôi không nhớ các nốt nhạc.  Tôi tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm và thở phào nhẹ nhõm, nhận ra rằng đó chỉ là một cơn mơ. 
  • Cuộc sống riêng tư của anh thì như thế nào?
  • Tôi thích lội bộ trong rừng hay đi dạo trên bãi biển vào những lúc không quá đông người.  Tôi cũng thích đón con trai tôi ở trường hay dẫn cậu ta đến câu lạc bộ bóng rổ của cậu ta.  Cậu ta ngưỡng mộ bóng rổ lắm và cậu ta chơi nó rất khá.  Tôi thích đi mua sắm... làm những điều đơn giản thôi, nhất là không phải suy nghĩ gì hết. 
  • Khi anh thức dậy vào buổi sáng, điều gì làm anh hạnh phúc nhất?
  • Tôi ghét nhất là khi tôi phải thức dậy rất sớm để bắt kịp một chuyến bay nào đó.  Nhưng nếu tôi có đủ thời gian để chạy bộ chút đỉnh dọc theo bờ biển hay trong một công viên xinh đẹp thì tôi vui lắm.
  • Tôi cũng rất vui khi mà tôi có thời gian để bắt đầu làm việc với một bản nhạc mới mà tôi chọn và khi mà tôi đạt được thanh âm mà tôi muốn.
  • Ba điều về anh mà ít người biết là gì?
    • Biệt danh của tôi là Phiphi và tất cả bạn thân đều gọi tôi là Phiphi.
    • Tôi rất quan tâm đến việc ăn uống của mình để kiểm soát thể trọng, nhưng mà sự thật là khi tôi nhìn thấy những món tráng miệng hấp dẫn, tôi thật khó cưỡng lại... Tôi thích bánh ngọt lắm!!!
    • Một trong những điều hối tiếc nhất của tôi là tôi không có khiếu về ngôn ngữ.  Tôi ước gì tôi có khiếu đó bởi nó sẽ rất có ích cho sự nghiệp quốc tế của tôi.  Nhưng thật tình là tôi không hề có.
  • Tật xấu lớn nhất của anh là gì?
  • Một trong những tật xấu của tôi là tôi kỹ lưỡng quá.  Tôi muốn mọi thứ phải tuyệt đối ngăn nắp, gọn ghẽ và sạch sẽ đến một mức độ quá đáng... Tôi cố gắng để từ bỏ cái tật này nhưng đã là tật rồi nên chẳng dễ dàng gì...
  • Cho đến thời điểm này thì anh có bao nhiêu cây đàn dương cầm?  Những người yêu thích thú cưng không muốn từ bỏ con vật cưng của mình khi chúng đã quá già.  Anh có cùng cách nghĩ như vậy không đối với các cây đàn đã cũ và lạc điệu của mình?
  • Trong quá khứ tôi từng có đến ba cây đàn ở nhà một lượt.  Bây giờ thì tôi chỉ có một cây đàn lớn thôi ở trong phòng tiếp khách và nhiều cây đàn điện tử ở các phòng khác. Ngày nay đàn piano điện tử thật tuyệt hảo, bàn phím của chúng rất giống với các cây đàn thông thường và có điểm thuận lợi là tôi có thể tập đàn vào ban đêm hay sáng sớm vì tôi có thể điều chỉnh âm  thanh của chúng sao cho không làm phiền gia đình hay hàng xóm. Những lúc như vậy thì âm thanh của đàn piano thông thường có thể là quá lớn.
  • Thực ra, tôi thích giữ lại những cây đàn cũ nhưng vấn đề ở đây là không có  chỗ chứa.  Nếu tôi muốn giữ lại những cây đàn mà tôi yêu thích, chắc tôi phải xây thêm một căn nhà khác chỉ để chứa chúng... 
  • Bao nhiêu phần trăm trong con người anh là một người chơi piano và bao nhiêu phần trăm là một nhà biểu diễn?  Đầu tiên anh là ai trong hai con người ấy và tại sao?

  • Tôi luôn cố gắng tập trung cao độ đến mức tối đa có thể để mà qua cây đàn piano, tôi có thể truyền tải tất cả mọi cảm xúc của tôi.  Người ta thường hỏi tôi là khi tôi chơi đàn thì tôi có nghĩ đến cảnh mặt trời lặn hay những khung cảnh xinh đẹp khác không.  Thực ra, tôi chỉ nghĩ về âm nhạc của tôi, về cách làm thế nào để chơi cho hay nhất. 
  • Anh thích chơi đàn cho ai nghe và tại sao?  Anh không thích chơi đàn cho ai nghe và tại sao?
  • Khán giả nghe hòa nhạc của tôi rất chiết trung.  Ý tôi muốn nói là họ bao gồm những cha mẹ có con là học sinh piano, những thanh thiếu niên yêu thích chơi piano, những bậc ông bà đã luôn là fan hâm mộ của tôi... Có thể nói là mọi thế hệ đều có mặt.  Tôi thích trình diễn cho họ vì tôi nghĩ rằng họ yêu thích và có những xúc cảm giống như tôi. Dĩ nhiên, tôi không thích trình diễn cho những người không thích những gì tôi làm.  Điều đó thật đáng chán cho cả họ lẫn tôi!!!
  • Có đúng là âm nhạc luôn luôn là một phần trong cuộc sống của anh không?  Lần đầu tiên anh biết rằng anh muốn trở thành một người chơi piano, một nhà trình diễn là khi nào?  Người ta nói là anh muốn là một nhà vô địch chơi tennis, điều đó có đúng không?
  • Tôi được sinh ra với âm nhạc bao quanh.  Vì cha tôi là một giáo sư piano nên không có ngày nào mà nhà tôi vắng tiếng nhạc.  Do đó, một cách tự nhiên tôi bước đến bàn phím khi tôi chỉ mới 3 hay 4 tuổi.  Thấy tôi quan tâm, cha tôi đã chỉ cho tôi cách chơi.  Rồi tôi vào trường nhạc và sau đó là nhạc viện trước khi tôi bắt đầu công việc đệm nhạc.  Tôi bắt đầu sự nghiệp riêng của mình vào năm 25 tuổi. Do đó, tôi thực sự có thể nói là âm nhạc luôn luôn là một phần trong đời sống của tôi. 
  • Khi tôi còn trẻ thì tôi mơ được là một người đàn piano: tôi không có ý nói là một người độc diễn mà là một người chơi đệm nhạc. Tôi làm gì mà dám mơ tới được độc diễn chứ, điều đó nghe viễn vông quá.  Thậm chí khi tôi thu âm bài "Ballade pour Adeline", tôi cũng không thể ngờ rằng nó đã tạo nên sự nghiệp cho tôi. 
  • Người ta thường hỏi tôi là nếu tôi không chơi piano thì tôi sẽ mơ làm gì khác, và thường thì tôi trả lời là một trong những giấc mơ của tôi là trở thành một nhà vô địch tennis.  Thực ra, tôi bắt đầu chơi tennis khi tôi khoảng 30 tuổi và tôi khát khao trở thành vô địch đến nỗi tôi cứ hối tiếc hoài là mình không chơi giỏi được như họ. 
  • Anh có mơ ước gì về âm nhạc mà anh mong là sẽ trở thành sự thật trong tương lai không?
  • Tôi mơ là một ngày nào đó tôi có thể thu âm chung với một trong những bậc thầy về nhạc Jazz của Mỹ.  Nó không hẳn là một ước mơ mà là một ý nghĩ cứ thỉnh thoảng lại đến với tâm trí của tôi. Ưu tiên hàng đầu của tôi là vẫn muốn cải tiến bản thân về mặt kỹ thuật và truyền tải cảm xúc. 
  • Anh có nhớ  lần đầu tiên mà anh nghe một trong những bài hát của anh trên sóng radio không?
  • Không, kỳ lạ là tôi lại không nhớ.  Khi tôi ở Trung Quốc hay một quốc gia xa xôi nào khác và tôi nghe một trong những bài hát của tôi trên sóng radio, thoạt đầu tôi rất vui, rồi tôi cố gắng nghe một cách cẩn thận, chú ý xem bài hát nghe như thế nào khi vang lên từ những chiếc loa của radio. 
  • Âm nhạc của anh thường rất lãng mạn và đong đầy cảm xúc.  Anh có thể miêu tả về khía cạnh xúc cảm của con người anh?
  • Tôi thì khá bình tĩnh, hay mắc cỡ và khép kín.  Tôi không thích đi đến các chỗ khiêu vũ, quán rượu hay quán bar.  Tôi chỉ thích ở nhà với gia đình.  Tôi muốn ở trong một môi trường yên tĩnh để tái tạo lại năng lượng cho mình và dùng nó cho việc chơi piano.  Tôi không nói chuyện lớn tiếng và ít khi tức bực.  Tôi giữ mọi thứ trong lòng, có lẽ vì thế mà tôi lãng mạn và đong đầy cảm xúc. 
  • Anh sẽ làm gì để tạo ra âm nhạc nếu anh bị mắc cạn trên một hòn đảo hoang vắng không có piano?
  • Tôi sẽ cố để tạo ra âm nhạc với một mảnh cuả cây sậy hay một vỏ sò.  Tôi thực sự khâm phục những người chơi sáo, họ có thể tạo ra âm nhạc chỉ với một miếng gỗ hay một cái ly.  Tôi cũng sẽ tạo ra những tiếng trống gõ với mọi loại kim loại khác nhau mà tôi tìm được trên đảo.  Cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, tôi cũng tìm cách để tạo ra âm nhạc. 
  • Anh cũng có quan tâm đến những bộ môn nghệ thuật khác ngoài âm nhạc hay thí dụ như thể thao chẳng hạn chứ?
  • Tôi thích âm nhạc của các nhạc sĩ khác, đặc biệt các nhà chơi nhạc cụ như Chick Corea hay Joe Sample.  Tôi thích nhạc Jazz và Jazz Rock.  Tôi không quan tâm đến hội họa và điêu khắc... nó là một cái gì đó mà tôi có thể khám phá trong một vài năm nữa.  Tuy nhiên, tôi lại thực sự thích thể thao và nó đã chiếm một phần lớn trong đời sống của tôi trong suốt hơn 20 năm qua.  Malik, người chơi guitar của tôi, cũng vừa là một nhà thể thao, đã khiến tôi thử chạy bộ, tập thể hình và nâng tạ để loại bỏ stress và hồi phục lại năng lượng cần thiết cho việc trình diễn trên sân khấu.  Tôi thật sự thích tennis mặc dù tôi không còn dành nhiều thời gian cho nó như trước đây, vì con trai tôi vốn đam mê bóng rổ đã thuyết phục  tôi khám phá cái thú vui của việc xem những trận đấu bóng rổ.  Cách đây một vài năm, tôi đã  đến New Yorkcùng với vợ và con trai tôi chỉ để xem những trận đấu bóng rổ.  Tôi vẫn còn nhớ những kỷ niệm tuyệt vời về khoảng thời gian đó.
  • Anh đã ở trong ngành kinh doanh âm nhạc hơn 30 năm.  Vậy thì điều gì đã thay đổi và ý kiến của anh về những thay đổi đó như thế nào?
  • Nhiều sự thay đổi đã xảy ra trong 30 năm qua và nhiều phong cách mới đã xuất hiện như Techno và Rap.  Cái mà được gọi là "Âm nhạc thế giới" hay "Âm nhạc dân tộc" thì giờ có tầm quan trọng hơn.  Mặc dù là âm nhạc phổ thông đang tiến hóa, nhạc Cổ điển hay Bán Cổ điển, Jazz, Rock hay Disco vẫn tồn tại.  Sự mở rộng của các kênh truyền hình và các đài phát thanh liên kết với sự sáng tạo âm nhạc đã tạo ra nhu cầu cho mọi thứ mới mẻ.  Chúng ta đang sống trong một thế giới của sự sáng tạo và những người tiêu dùng.
  • Anh đã được chào đón như Hoàng Tử Lãng Mạn.  Vậy xin vui lòng hoàn tất câu sau:  Lãng mạn đối với tôi có nghĩa là....
  • Tôi không biết bạn có biết về câu chuyện Hoàng Tử Lãng Mạn không, nhưng câu chuyện đó ra đời ở New Yorkcách đây gần 25 năm. Lần đó, tôi trình diễn tại Waldorf Astoria cho một buổi hòa nhạc và vị chủ tịch của buổi từ thiện đó hóa ra là bà Nancy Reagan, vị đệ nhất phu nhân trước đây của nước Mỹ.  Sau buổi hòa nhạc, bà ta cám ơn tôi và nói "Anh biết không Richard.. anh thật sự là một "Hoàng Tử Lãng Mạn".  Các phóng viên đã trích dẫn lời nói đó trên các bài báo và hầu hết chúng đều đề tựa "Hoàng Tử Lãng Mạn".  Ý bà ta muốn nói rằng phong cách âm nhạc của tôi  lãng mạn, mềm mại, gợi tình, xúc cảm, phiêu linh...Bởi vì tôi khá mắc cở và khép kín, sự kết hợp giữa âm nhạc và cá tính của tôi thật là hợp nhất. 
  • Lãng mạn có nghĩa là gắn liền với vẻ đẹp của bầu trời, của biển cả, của thiên nhiên, và là cảm nhận tình yêu khi được bao quanh bởi cái đẹp. 
  • Điều lãng mạn nhất anh đã từng làm là gì?
  • Lãng mạn không có nghĩa là thỉnh thoảng thì lãng mạn: nó đến từ bên trong- một thái độ tổng quát. Thực ra, tôi không làm những điều đặc biệt để tỏ ra là lãng mạn mà tôi nghĩ tôi lãng mạn trong cách thức tôi nói chuyện, chơi piano, cười và di chuyển.  Thực ra, tôi không cố để là như vậy... Tôi là như thế đó và mọi người cảm nhận thế là lãng mạn.
  • Anh miêu tả âm nhạc của anh như thế nào?  Anh cảm thấy như thế nào khi các nhà phê bình gọi nó là "âm nhạc thang máy"?
  • Đúng là âm nhạc của tôi thường được chơi ở trong những thang máy, siêu thị, cửa hàng, máy bay... Nó được được sử dụng làm nhạc nền khi tôi được đặt ở trạng thái chờ khi đang gọi điện thoại... Điều đó có nghĩa là loại âm nhạc như thế rất thư giãn và chống stress.  Bạn có thể nghe nó mà không bị phân tâm nhưng vẫn có thể chú tâm vào nó.  Người ta đã nói với tôi rằng nhiều người lái xe khi bị kẹt xe thường nghe những CD của tôi để dễ thở, hạ nhịp tim hay đơn giản là thư giãn.  Người ta cũng đã bảo tôi là nhiều em bé đã được sinh ra đời trong tiếng nhạc của tôi... Điều đó thật tuyệt vời... Nó là âm nhạc của tình yêu!!! Không gì làm tôi vui sướng hơn thế.  
16/05/2011
Người dịch:  Jeffrey Thai


Bản gốc tiếng Anh:  Questions & Answers


Graphic: Questions & Answers
What's the best thing about being Richard Clayderman?
One of the best things in being Richard Clayderman is to be offered the opportunity to perform on stage again (and again) in the 5 continents of the world.



What's the worst thing about being Richard Clayderman?
In fact, there is no worst thing about being Richard Clayderman.  Sometimes I wish I could be anonymous in order not to be approached by people who want to talk with me or get an autograph but that is part of being Richard Clayderman which I happily and willingly accept.



What's your worst nightmare?
I dream that I am on stage in front of an audience and I do not remember what I'm to play...  I don't remember the notes.  I wake up in a complete sweat and I'm relieved that it is only a dream...





How do you live in private?
I like spending time going for a walks in the forest or on the beach when there is not too many people.  I also like to pick up my son from school or take him to his basketball club.  He really adores basketball and he plays very well.  I like going shopping...  doing simple things and most of all not thinking of anything.



What makes you most happy to get up in the morning?
When I have to get up very early to catch a plane I hate getting up but when I know that I have time enough to do a little jogging along the seaside or in a beautiful park then I'm delighted.

I'm happy too when I have time to start working on a new piece of music which I have selected and when slowly I achieve the sound I want.



What are the three things about you few people know about?
1. My nickname is Phiphi and all my close friends call me Phiphi.
2. I pay a lot of attention to what I eat in order to maintain my weight but it is true that when I see a beautiful dessert kit is hard to resist... I do love pastries!!!
3. One of my deepest regrets is not to be gifted in languages.  I wish I was as it would be very helpful in my international career but definitely I am not.



What's your biggest indulgence?
One of them is that I'm meticulous.  I like things to be perfectly in order, organised, and clean but in a way which is quite close to being too much...  I try to fight against this indulgence but it is not easy to change such...



How many pianos have you had so far? Pet lovers can't stand to put sick pets to sleep.  Do you feel the same way about your old, out of tune pianos?
In the past I have had up to 3 pianos in my home at the same time.  Now I just have a grand piano in the drawing room and several electric pianos in other rooms.  Today electric pianos are excellent, their keyboards are very similar to acoustic pianos and the advantage is that I can practice at night or early morning as I can adjust the volume therefore I do not disturb my family or the neighbours as acoustic pianos can be very loud...

I would like to have kept my old pianos but it was a question of space as I would have had to build another house just for my favourite pianos...



How much of you is a pianist and how much a performer?  Who are you first?  Why?
I think that I was born a pianist but I have started to learn to be a performer when I have started my career 20 years ago.  To perform on stage is something very special and very different if I compare it to when I was an accompanist.  But now that I am a performer I must say that I really enjoy performing on stage as I have full direct contact with the audience.  I feel it and I do enjoy it.



With which feelings do you play your songs on stage?
I am trying to concentrate as much as I can in order to transmit, through the piano, all my feelings.  I have often been asked if I was thinking of a sunset or a beautiful landscape while playing.  In fact, I'm thinking of my music, how to play it the best way. 



Who do you like to play for and why? Who don't you like to play for and why?
My concert audience is very eclectic.  I mean that there are parents with their young children who are piano students, teenagers who are piano lovers, grandparents who have been my fans forever...   Well all generations are present.  I like to perform for them as I think that they enjoy it and feel emotions in the same way as I do.  of course, I would not like to perform for people who would not like what I do.  That would be hateful for me and for them!!

Has music always been part of your life?  When did you first know you wanted to be a pianist/performer?  Is it true that you would like to be a tennis champ?
I was born with music around me.  As my father was a piano teacher there was not one day without music at home.  Accordingly I went to the keyboard quite naturally when I was 3 or 4.  As I seemed to be interested my father showed me how to play.  Then I went to music school and later on the music conservatory before I started to play as an accompanist.  When I was 25 I started my own career.  Therefore I can truly say that music has always been part of my life.My dream when I was young was to be a pianist: I do not mean a solo performer but an accompanist, a session musician.  I could not imagine that could be a solo performer: this would not have been realistic.  Even when I did my first recording "Ballade pour Adeline", I could not imagine that it would lead to a career.

Very often I am asked what I would have dreamed to be if I was not pianist and in most cases I answer that one of my dreams would be to be a tennis champion.  Actually I started playing tennis when I was about 30 and I have such tremendous admiration for the champions that I regret not to be as good as they are.
Do you have a musical dream, which you would like to realise in the future?
I wish I could one day do a recording with one of the American Jazz masters, it it's not really a dream it's more like a thought which crosses my mind sometimes.  My priority is to always want to improve myself technically and in transmitting my feelings.
Do you remember the first time you heard one of your songs on radio?
No, strangely I don't remember it.  When I am in China or some other distant country and I hear one of my songs on the radio, I am firstly pleased, then I try to listen carefully in order to pay attention to the way it sounds coming out of the speakers of the radio.


Your music is often very romantic and emotional.  Would you describe yourself as an emotional character?
I am rather calm, shy and reserved.  I don't like going out to discos, clubs or bars.  I like to stay at home, with my family.  I need to be in a quite environment in order to reload my batteries and get some energy in order to use it on my piano.  I don't speak loud and rarely get irritated.  I keep everything inside, in that way I think that I am emotional and romantic.


What would you do to make music if you were stranded on a deserted island with no piano in sight?
I would try to make music with a piece of reed or with a shell.  I do admire these flute players who can make music with just a piece of wood or with a glass.  I would also do some percussion with all the different kinds of material I would find on the island.  In any case I would find a way to make music!!



Are you also interested in other arts besides music or for example in sports?
I like other musicians' music, especially instrumentalists like Chick Corea or Joe Sample.  I like Jazz and Jazz Rock, I'm not interested in paintings and sculpture... that's something I might discover in a few years time.  However sport is something I really like and it has been a big part of my life for over 20 years.  My guitarist Malik, who's also a sportsman, made me discover jogging, working out and weight lifting in order to eliminate all the stress and recover the energy I will need on stage.  I do like tennis even though I dedicate less time to it than before as my son is a passionate basketball player and has made me discover the pleasure of watching  basketball match.  A few years ago, I went to New York with my wife and son to especially watch basketball matches.  I still have a great memory of this time.


You have been in the music business for over 30 years.  What has changed and what are your opinions concerning these changes?
A lot of things happened in the past 30 years and a lot of new styles have emerges like Techno and Rap.  What is called 'World Music' or 'Ethnic Music' is something which has more importance now.  Even though popular music is now evolving, Classical or Semi-Classical, Jazz, Rock or Disco are still alive.  The extension of television channels and radio stations linked to the musical creation have created a need for everything new.  We are in a world of creativity and consumers.


You've been hailed as the Prince of Romance.  Please complete this sentence: Being romantic to me means...
I don't know whether you know the story of 'The Prince of Romance' but it was born in New York nearly 25 years ago.  Ihad performed at the Waldorf Astoria for a charity concert and the president of this charity happened to be Mrs. Nancy Reagan, the former First Lady of America.  After the concert Mrs. Reagan thanked me and said "You know Richard... you're really a "Prince of Romance".  The journalists quoted this in the press and most of the articles were titled "The Price of Romance".  She meant that my style of music is romantic: soft, evoking love, emotions, feelings...  As I am rather shy and reserved the combination of my music and personality are integral.To be romantic is to be concerned with the beauty of the sky, of the sea, of nature, and to feel love while being surrounded by beauty.


What's the most romantic thing you have ever done?
To be romantic does not mean to be romantic from time to time: it comes from within: a general behaviour.  In fact I do not do special things to be romantic but I think I am romantic in my own way of talking, playing the piano, smiling, laughing, moving.  In fact I do not try to be so... I'm like this and people perceive it as being romantic.


How would you describe your music?  How do you feel that critics have called it "elevator"?  Does it bother you at all?
This is true my music is often played in elevators, supermarkets, shops, in airplanes.. it is often background music when I'm put on hold when making telephone calls... this means that such kind of music is relaxing and anti-stressful.  You can hear it without being disrupted but can also listen to it.  I have been told that many drivers when they are locked in traffic jams, put on one of my CDs in order to catch their breath, lower their heart beat and/or simply relax.  I also have been told that lots of babies have been made when my music was being played... that's great... that's the music of love!!!  Nothing could please me more.

No comments:

Post a Comment