Friday, January 31, 2014

Em Nói… Em Yêu Tôi - Jeffrey Thai



Không dưng, em nói… em yêu tôi.
Không dưng, em đem nhớ và thương cất vào trong tim để ủ sầu đời con gái.

Có lẽ mây chiều chiều nay đi vắng, nên bầu trời xanh chợt thấy chút ngẩn ngơ. Ngẩn ngơ, rồi u hoài tiếc nuối vô bờ một khung trời thơ, thuở mây và trời cứ xoắn xít bên nhau mãi không rời. Ngẩn ngơ, rồi chợt thấy trong lòng dâng đầy bâng quơ những thương và nhớ. Mà chuyện nhớ và thương muôn đời là chuyện của con tim, nào có ai can thiệp được bao giờ.


Cũng có thể là chiều nay gió lộng tơi bời quá, nên đôi má hồng hây hây cảm thấy trơ trọi một nỗi bơ vơ. Bơ vơ, rồi âm thầm mộng mị: Gió ơi, gió hãy hôn vào má tôi cho ấm áp tuổi xuân thì. Bơ vơ, rồi chợt thấy lòng mình trở nên xanh xao quá đỗi cái chuyện hợp và tan. Mà chuyện tan và hợp muôn đời là chuyện của thế gian, nào có ai thay đổi được bao giờ. 




Không dưng, em nói… em yêu tôi.
Không dưng, em đem nhớ và thương cất vào trong tim để ủ sầu đời con gái.

Thực ra, em và tôi có quen biết gì nhau. Nói thế cũng không hẳn là đúng, dẫu rằng cũng chưa chắc là sai. “Quen ai”, “biết ai” có khi là những “tự nhận” đơn phương mang tính chất vô cùng chủ quan của xúc cảm.  Trong khi đó, chúng lại luôn kiêu kỳ đòi hỏi một mối tương tác nồng mặn của đôi bên.  Do đó, có khi ta nhất quyết với lòng ta rằng ta quen và biết một ai đó, chỉ để rồi ngỡ ngàng khi về sau nhận ra: Đó đơn thuần là một sự lầm lẫn, chúng ta nào có thực sự quen và biết gì nhau đâu.  Vả lại, bao nhiêu “quen” để được gọi là “quen”? Bao nhiêu “biết” để được gọi là “biết”? Thế gian chưa hề bận tâm để định rõ giới hạn bao giờ.

Thực tế là, em và tôi chưa một lần gặp gỡ. Có thể em đã nhìn thấy nhân ảnh tôi qua những ảnh hình phù phiếm, mà sự phù phiếm, đôi khi, trói chặt đến không ngờ. Cái gì người ta không biết rõ thường có nhiều đất trống hơn cho sự tưởng tượng. Và khi sự tưởng tượng thăng hoa, trái tim đập nhanh và mạnh theo một nhịp điệu hối hả đến bơ phờ... Hay là, em đã tự dệt nên cho mình một ảnh hình trong mộng mà nhân ảnh ấy của tôi, trong một thoáng nào đấy, vô tình may mắn được một phút... “lên ngôi”?

Cũng có thể là có nhiều điều tôi chưa được biết. Chẳng hạn như, biết đâu những tâm tình đơn côi của lòng mình mà tôi vô tư đem ra trải khắp thế gian đã len lỏi vào lòng em vào một chiều thu buồn nhạt nắng, khi em đang bâng khuâng nhặt những tia nắng vàng rơi. Chúng len lỏi vào và tình cờ ở lại, mà cõi lòng đa cảm và trong trắng của em không hề biết, không hề hay.  Rồi một chiều thu sau khi đất trời nhuốm màu thương nhớ, em bỗng thấy mình bật khóc âm thầm khi nhìn thấy một chiếc lá vàng rơi.  Lòng em mách bảo với em rằng:  Mỗi một chiếc lá lìa cành là một cuộc tình sẽ rời xa… bến đợi. 





Nếu thế thì có lẽ là lỗi do ở nơi tôi. Tôi đã tự dệt nên hình ảnh mình như một vị hoàng tử của một vương triều vương giả. Chàng hoàng tử ấy chẳng làm gì khác hơn ngoài việc lang thang đây đó và mơ mộng vẩn vơ. Chàng mang trên vai mình một bó hoa thật lớn chứa đầy những nụ hồng tình yêu đỏ rực, và chúng được rải khắp mặt đường theo những bước chân chàng sắp đi qua.  Nếu đúng thế thì, tôi thấy mình cần có chút...  trần trình:  Em ơi, để tiếp tục sống còn, con người ta đôi khi cần phải mộng, dẫu biết rằng chuyện mộng và chuyện thực bao giờ cũng là những chuyện rất khác xa.

Sau lời trần tình, tôi thấy mình nợ em một lời cảm ơn rất lớn.  Tôi cám ơn em vì khi em nói… em yêu tôi, nắng mùa thu không còn nhạt màu, cái lạnh mùa đông không còn giá băng nữa, nắng mùa hạ nồng nàn hơn bao giờ và gió mùa xuân bỗng cợt đùa lơi lả.  Tôi cám ơn em vì khi em nói... em yêu tôi, lòng tôi vốn là căn nhà trống bốn mùa mông quạnh với gió lùa, chợt cảm nhận rất rõ:  vừa thổi quanh đây một luồng gió rất ấm nồng.    



Khi em nói… em yêu tôi, tôi bỗng chợt thấy mình trở lại cái thời hai mươi tuổi, hàng ngày cắp sách đến trường để đứng trên bục giảng cao cao. Dư âm cơn mưa xưa chợt trở về trong tâm tưởng. Chiều ấy, mưa gió tầm tã quá và có người thầy giáo trẻ đọc những dòng chữ màu mực tím mà ngỡ ngàng, không tin là có thực: “Thầy ơi, lần đầu tiên cho phép em được gọi thầy bằng… anh…”  Tâm tình của lứa tuổi học trò hồn nhiên và đáng yêu như thế đó: Yêu chỉ vì là yêu, ngây thơ, trắng trong, không mục đích, không tính toan, không hiện tại, và không cả ngày mai.



Khi em nói… em yêu tôi, tôi bỗng chợt thấy như mình đang ngồi trong quán vắng ven bờ biển của một chiều năm xưa rất cũ. Thầm thì trong gió là lời tình tự của một cố nhân:
Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ,
Mây bay bao năm tưởng mình đã quên…

Chuyện “mười năm tình cũ” tưởng chừng như chỉ là chuyện của nhạc, của thơ; bỗng dưng trở nên hiện hữu rất thật, thật như tiếng sóng biển ngoài kia đang vỗ vào bờ dạt dào và da diết: mười năm qua rồi là mười năm của một mối tình câm.

Khi em nói… em yêu tôi, tôi thấy trước mặt mình trải dài một ngọn đồi cao trổ đầy những cụm bông mây trắng của nhà thơ họ Phạm:
mười năm qua gió thổi đồi tây
tôi long đong theo bóng chim gầy
một sớm em về ru giấc ngủ
bông trời bay trắng cả rừng cây

Lời yêu em nói tựa hồ lời ru giấc ngủ cho một linh hồn long đong theo những năm tháng gầy guộc trôi qua. Theo từng lời ru, bông trời kết trắng cả một khoảng trời mộng ảo, ru cho giấc ngủ thêm yên bình.  



Em nói, em đã khóc thật nhiều trên đoạn đường đi tìm kỷ niệm - đoạn đường mang dáng dấp nhiều hơn của một cuộc kiếm tìm ảo ảnh.  Xét cho cùng, cuộc đời là tập hợp của vô số những ảo ảnh, mà loài người sẽ thấy cuộc sống mình vô nghĩa tẻ nhạt, nếu chúng không còn buồn tìm đến.  Vì thế, tôi thấy em hạnh phúc biết bao trên đoạn đường ấy, vì em còn có một cái gì đó để kiếm tìm, cho dù là kiếm tìm một ảo ảnh.  Người ta thường nghĩ rằng kiếm tìm ảo ảnh là vô vọng, nhưng người ta không biết rằng đồng hành với từng bước chân kiếm tìm là bóng dáng của hạnh phúc quẩn quanh.  Và rất nhiều khi, người ta cũng nhầm lẫn những giọt nước mắt hạnh phúc đang chảy đôi má mình là những giọt nước mắt khổ đau. 

Em nói, em có một ước mơ thật bình dị và nhỏ nhoi: Một lần gặp gỡ. Ước mơ của em nghe buồn như hình ảnh sương vắt rừng chiều vào những ngày giá lạnh. Hình ảnh ấy mong manh và sương khói đến lạ lùng, vì nó thực hiện hữu đấy, nhưng người ta chẳng tày nào với tới được. Không phải là vì tôi không thể từ thế giới ảo bước ra đời thực với gió trời và nắng quái, mà chỉ là vì “rừng xưa đã khép”, chỉ là vì tôi đã trót bỏ cuộc đời này mà đi, và chẳng còn quay lại nữa. Tuy vậy, từ tận thẳm sâu của lòng biết ơn, tôi sẽ luôn cầu mong cho em có được người tình như em đã yêu tôi.

Có một vở tuồng kiếm hiệp kỳ tình này tôi nghe đã lâu lắm rồi, vào một buổi sáng sớm mai ở quê nhà, giờ lời ca của nó bỗng nhiên văng vẳng lại. Đó là câu chuyện tình yêu giữa một chàng tráng sĩ phong sương và một cô gái mù nhỏ bé, ngây thơ, và tội nghiệp sống giữa rừng sâu. Vào một chiều đông lạnh, bên bếp lửa hồng, trong khi cô gái hơ tay trên bếp lửa cho bớt lạnh, chàng tráng sĩ nhìn nàng có phần thương cảm, rồi cất lời ca tự tình, nghe có phần nào đó bi ai:
Tuổi anh đã vào thu,
Đời buồn như lá úa…


31/01/2014
Jeffrey Thai




No comments:

Post a Comment