Monday, October 6, 2014

Thu Quyến Rũ - Jeffrey Thai



Cái lạnh bất ngờ chụp xuống, trùm phủ không gian, gây chút ngỡ ngàng.  Người giật mình tự nhủ:  Thoắt  cái, mùa Xuân là một dĩ vãng đã xa, mùa Hè không còn lại dấu vết.  Cái sự trôi qua nhanh chóng và quyết liệt ấy sao giống thế với đời người.  Thoắt cái, người thấy mình đã ở phía ở bên kia bờ sông, mà phía bên này sông là hình ảnh của một thời tuổi trẻ bồng bột nhưng huy hoàng.


Anh mong chờ mùa Thu
Trời đất kia ngả màu xanh lơ
Đàn bướm kia đùa vui trên muôn hoa
Bên những bông hồng đẹp xinh… (Thu Quyến Rũ – Đoàn Chuẩn, Từ Linh)

Trong cái lạnh se sẻ, tôi thấy mình chợt vu vơ mong chờ mùa Thu đến.  Mong chờ thế không hẳn chỉ vì tôi yêu mùa Thu (có lúc nào mà tôi chẳng yêu mùa Thu), mà vì những Thu qua, thời gian như trôi qua nhanh quá, khi tôi có dịp nhìn lại không gian thì lá trên cây đã trơ trụi mất rồi.  Thu này, tôi nhủ thầm sẽ sống với Thu nhiều hơn; mỗi cuối tuần, tôi sẽ lái xe quanh những con đường lá đổ để ngắm nhìn Thu, để nghe Thu tự tình.  

Yêu Thu là thế, nhưng với tôi, Thu chưa hề bao giờ quyến rũ vì trời đất xanh lơ, vì đàn bướm đùa vui, và vì những bông hồng xinh đẹp.  Hai chàng nhạc sĩ thời tiền chiến dường như là những chàng trai quá mức yêu đời.  Yêu đời đến nỗi nhìn Thu qua lăng kính của mùa Xuân:  thấy chim bay ngập ngừng, thấy bướm đàn đùa vui và thấy hoa nở thắm tươi giữa một cõi không gian tàn phai sự sống.   Yêu đời đến nỗi giữa tâm trạng tiếc và nhớ một mối tình xưa lỡ làng, hai chàng lại có thể cảm thấy lòng…  rộn ràng, khi nhìn thấy Thu đang hấp hối trút đầy những chiếc lá vàng phai.  

Tôi không tin có một Thu quyến rũ nào như thế trong cõi không gian chúng ta sống.  Thu ấy chỉ có trong sự tưởng tượng của con người, mà con người thì bao giờ chẳng cưỡng ép vạn vật, vạn sự để mọi thứ diễn ra (hay trông giống) như những gì mình mong muốn.  Thu không thể mang dáng vẻ của một mùa Xuân tươi mộng; vì nếu như thế, mùa Xuân sẽ tức tưởi, giận hờn vì mình bỗng dưng đâm ra thừa thãi, và mùa Thu sẽ lạc lõng, ơ hờ vì không dưng bị khoác lên mình một thân phận và dáng vẻ hoàn toàn lạ xa.  

Thu quyến rũ vì Thu là Thu:  Thu của những chiếc lá vàng rơi, Thu của tàn phai sự sống, Thu của phôi phai tình nồng, Thu của một tiệm cận gần với sự hủy diệt của qui luật sinh tử…  Không phải bỗng dưng mà vào mùa Thu lá mới bắt đầu rơi.  Không phải bỗng dưng mà vào mùa Thu nắng dần nhạt màu và không còn ủ ấp trong nó nhiều sức nóng.  Không phải bỗng dưng mà đợi đến mùa Thu, gió heo may với cái lạnh sắt se thoang thoáng mới len lén tìm về.  Không phải bỗng dưng mà vào mùa Thu, đất trời cũng mỏi mệt và đi ngủ sớm hơn…

Thu là thế.  Là nắng hoàng hôn lóe lên những tia sáng huy hoàng cuối ngày rồi vụt tắt, nhường chỗ cho bóng đêm miên viễn.  Là sự rũ vàng của những xanh tươi mơn mởn, để sự chết chầm chậm tiến gần hơn.  Là những bước chân ung dung tiến dần về phía huyệt mộ, chuẩn bị đặt một dấu chấm hết cho vòng quay sinh tử của một kiếp nhân sinh.  Vì Thu là bờ bến sau cùng con người tìm đến, sau khi đã đi qua đỉnh cao của con dốc cuộc đời, nên nó chất chứa trong lòng mình biết bao ý niệm thâm sâu của đời sống:  phôi phai, hoài niệm, hủy diệt, tái sinh.   Và chính những ‎‎ ý niệm thâm sâu ấy tạo nên sự quyến rũ của mùa Thu.

Thu không thể mang nét hấp dẫn của một cô thiếu nữ đôi mươi, tung tăng đùa giỡn cùng chim, cùng bướm giữa một vườn hoa đang rực nở.  Thu không thể mang nét buồn của một chàng trai lãng tử mà khi nhìn lá vàng rơi xao xác, lòng lại...  rộn ràng tưởng chừng như người xưa tìm đến, khi mà tình xưa đã lỡ làng rồi còn đâu.  Nét quyến rũ của Thu là nét quyến rũ của một thiếu phụ đã qua những thăng trầm của đời sống.  Nhìn vào đôi mắt nàng, người ta tìm thấy nỗi buồn diệu vợi của những tâm tình chôn kín, tích tụ trong đáy sâu của chúng.  Nhìn vào dung nhan nàng, người ta thấy ánh lên vẻ đẹp chín muồi và rực rỡ nhất mà một người con gái có thể có được, và phảng phất đâu đấy đã thoáng hiện ít nhiều dáng nét của thời gian.

Trong cái lạnh se sẻ, tôi thấy mình chợt vu vơ mong chờ mùa Thu đến.  Thế nhưng, tôi không mong chờ một cõi thiên thai nào giữa không gian mùa Thu vàng hiu hắt.  Không có một cõi thiên thai nào như thế trên cõi đời này.  Tôi cũng không mong chờ một tà áo xanh nào về lại trong giấc mơ.   Màu xanh không phải là màu tôi yêu dấu.  Và có những giấc mơ không bao giờ còn về lại nữa.

Tôi mong chờ mùa Thu chỉ để được thêm một lần nhìn ngắm dáng nét của sự phôi pha.  Con người sống đến một lúc nào đó trong đời, rồi cũng phải bước chậm dần đi để nhìn lại.  Nhìn lại không gian chung quanh mình.  Nhìn lại đời sống của bản thân mình.  Khi không gian mùa Thu và đời sống con người trở thành một, là lúc con người chợt và nên nhận ra rằng mình đã ở phía bên kia triền dốc.  Đó cũng là lúc mùa Thu thăng hoa, trở nên ý nghĩa và quyến rũ hơn bao giờ hết.

Trong nắng vàng chiều nay, tôi đã thấy những tia sáng rực rỡ cuối ngày rọi lên mái tóc dần thưa của mình những sợi buồn nuối tiếc.  Ở phía chân trời xa, trời mùa Thu nhiều mây quá.  Những đám mây như cuộn tròn những ảnh hình quá khứ, những giấc mộng xa xưa mà tôi đã từng sống.  Từ ấy đến nay, bao mùa Thu đã đi qua rồi.   Có những tháng ngày đã chết.   Có những giấc mộng đã tàn phai.  Bây giờ, chỉ còn lại mình tôi và....  mùa Thu.

Nhìn vào Thu hôm nay, tôi dường như thấy được đời mình tái hiện đủ đầy trong ấy.   Tôi thấy chân dung tàn phai của dáng hình mình hằn lên trên những chiếc lá rũ vàng;  tôi thấy nỗi buồn vạn cổ của linh hồn mình phảng phất mênh mông  trong không gian mùa Thu nhiều gió;  tôi thấy nỗi tàn phai của lòng mình hằn lên rõ nét trên từng bước mỏi mệt Thu đi.   Dường như, Thu không chỉ là Thu nữa.  Thu là tôi.  Và tôi là Thu.  Và theo cách ấy, mùa Thu quyến rũ tôi rồi.

05/10/2014
Jeffrey Thai


No comments:

Post a Comment