Tháng Tư lặng lẽ trôi qua,
Như… một tiếng thở dài.
“Tháng Tư không có gì vui!”
Có người đã thầm thì với người như thế,
Khi tháng Tư,
Theo qui luật luân hồi của trời đất,
Chỉ mới về lại.
Câu nói nghe thật đơn sơ,
Mà sao dư vị của nó bùi ngùi chi lạ.
Tháng nào cũng là tháng,
Hà cớ gì, người lại buồn chỉ mỗi độ tháng Tư?
Người đâu còn ở lứa tuổi học sinh,
Để nhìn hoa phượng rơi mỗi độ tháng Tư về mà lòng buồn man mác,
Để thấy xuyến xao khi cơn gió xoáy vô tình làm những cánh hoa tan tác,
Nghe vọng trong hồn mình lời thì thầm:
Ôi! Màu hoa phượng thắm sao giống quá máu của con tim.
“Tháng Tư không có gì vui!”
Người nói với người như một lời ân cần trao gửi.
Này ký ức năm xưa, ngày khung trời vàng son không bao giờ còn nữa,
Phòng trà lặng câm,
Những ánh đèn màu tắt lịm,
Còn đâu tiếng hát đêm đêm,
Và những bản tình ca u hoài.
“Tháng Tư không có gì vui!”
Người nói với người như nói với chính mình thôi.
Này nỗi niềm thiên thu, suốt một đời chôn sâu không nói,
Mà nói với ai bây giờ,
Mà có dễ nói đâu.
Những người xưa bây giờ không còn nữa,
Hay đã quá xa xôi.
“Tháng Tư không có gì vui!”
Không chỉ có riêng người nói với người như thế,
Mà có cả hàng triệu con người
Cùng chung âm ba đồng vọng,
Về một tháng Tư tang thương,
Về một tháng Tư thê lương,
Cách đây đã 40 năm trường.
Tháng Tư không có gì vui,
Nên có người không buồn trang điểm,
Với nói cười,
Không buồn đứng dưới ánh đèn sân khấu,
Để hát,
Những bài hát u hoài…
03/05/2015
Jeffrey Thai
No comments:
Post a Comment