I) Đã có lần tôi viết về
hạnh phúc. Lần ấy cách đây cũng đã năm năm.
Lần ấy, tôi viết: hạnh phúc, thực ra, không tồn tại ở trạng thái nguyên thể (tức là một khối vẹn nguyên). Hạnh phúc, nếu có chăng, chỉ là những mảnh vỡ, nếu xét về phương diện độ dài thời gian. Nghĩa là, trong đời sống của mỗi con người, không bao giờ hiện hữu hình bóng của một thứ hạnh phúc đích thực và trường cửu, mà họa chăng chỉ có những khoảnh khắc rời rạc của hạnh phúc mà thôi. Những khoảnh khắc ấy đôi khi thật ngắn ngủi, đôi khi dài lâu hơn; nhưng dù ngắn hay dài, chúng đều mang dáng nét của sự phù du, vô thường.