Đinh Cường
bây giờ là mùa Thu
chiều vắng khói sương mù
hàng cây khô sầu úa
anh đã quên mùa Thu
Ðịnh làm lơ mùa Thu. Ðịnh không viết gì nữa về mùa Thu. Mùa Thu cũng chẳng cần ai viết, bây giờ Thu không còn giới hạn trên một mảnh đất, vùng đất nào nữa mà bao la trên thế giới, chỉ cần vào google, vào youtube, gõ vào một vài chữ mênh mang bâng quơ nào đó, là nó hiện ra ngay trước mắt, hàng trăm hàng nghìn lời, hàng trăm hàng nghìn bức tranh, hàng trăm hàng ngàn người thổn thức khóc than. Mình góp thêm vào làm chi. Một vài giọt nước mắt riêng tây, cũng không góp thêm được chút tình dang dở .
Cũng không thể làm lơ được, mỗi ngày vẫn đi bộ xóm nhà, vẫn đưa mắt ngó cây phong già màu đỏ lẻ loi trước sân nhà vắng, vẫn giẫm đạp trên xác lá vàng khô xào xạc, vẫn nghe chim hót yếu ớt trong vòm trời mây tím lất phất mưa bay, mỗi ngày vẫn lái xe đi vào khu rừng thưa, mặt hồ yên tĩnh đã bắt đầu trơ trọi bóng người. Và mỗi ngày vẫn đi vào khu nghĩa trang lặng lẽ đây đó người ta đã bắt đầu trang trí trên những ngôi mộ những bình hoa úa vàng. Cả một không gian mầu vàng như ngày nào bước chân nai ngơ ngác. Cả một bức tranh không bị đóng khung treo trên vách, bức tranh tràn lan đây đó dọc đường ven phố.
Cho dù anh nói, tôi đã quên mùa Thu, thì mùa Thu vẫn gọi anh, vẫn nhắc nhở anh, biết là anh làm bộ, tuồng như quên, mà có quên được đâu. Người ta đã nói khi cố quên là khi lòng nhớ thêm mà, cũng như khi người ta nói, cho đến trăm lần nhất định mình chưa yêu, thì là vì niềm yêu ấy đã xâm lấn, xâm chiếm, xâm nhập vào tận trong sâu thẳm đáy lòng anh, dính dấp, vương vấn, lì lợm bám chặt, gỡ trăm lần không được, cố gỡ thì bàn tay chảy máu, trái tim trầy xước, thì đành thú nhận là mình đã yêu quá rồi, nhớ quá rồi, thôi đừng làm bộ nữa. Thì cái câu tôi đã quên mùa Thu, cũng chỉ là làm bộ đấy thôi, cũng chỉ là một cách nói cho đỡ… nhớ.
Mùa Thu, có tội tình gì đâu, mà anh làm bộ nói rằng, tôi đã quên mùa Thu.
Anh nhìn quanh quất phòng khách, thấy một cái bình cổ dài đan bằng mây cắm một vài cành khô lá vàng lay lắt để dưới những bức tranh từ năm nào, anh mở cửa, mang nó ra, đặt trên chiếc ghế sắt trong góc thỉnh thoảng trời nắng dịu anh vẫn ra ngồi nhìn bâng quơ trời mây, anh bước lui, nhìn ngắm, cho có chút mùa Thu trước nhà, cho người ta hàng xóm qua lại tập thể dục mỗi ngày còn ngoái nhìn, biết rằng nhà còn có người quan tâm đến mùa Thu. Anh loay hoay mở closet, lục tìm trong quá khứ mù mịt một cái vòng đầy lá khô mua từ năm nảo năm nao, vùi đâu đó trong một mớ quần áo dày cộm mốc meo mùa Ðông, lại mở cửa, treo nó lên cánh cửa, lại lui lại để nhìn, để nhớ, để quên. Mùa Thu vẫn còn đấy mà, làm sao quên.
Thật ra thì, mùa Thu không chỉ mênh mông đâu đó ngoài đường, trên cửa, mà ngay trong căn nhà phiền muộn của anh, cứ sáng sớm mai thức dậy, bước xuống giường cách thận trọng, bước ra ngoài bếp cách cẩn thận, cầm cái bình, cầm cái ly, xê dịch cái hũ cà phê còn hơn phân nửa cách nhẹ nhàng như sợ nó có thể đổ vỡ vì chút không khí mong manh, rót nước vào bình, trầm ngâm nghe tiếng cà phê chảy, ngó xung quanh căn phòng vắng vẻ yên lặng mỗi sớm mai, mấy năm nay. Trở lại bàn cách chậm chạp, vì chẳng có gì vội vàng, cũng không có ai để chia sẻ chút vội vàng lặng lẽ năm nào. Mùa Thu im lặng quá. Mùa Thu đôi khi, dường như muốn thốt lên một lời an ủi, vuốt ve nào đó, mà dường như nghĩ lại thì thôi, nói lại buồn.
Anh có khi mở cửa sổ và đứng nhìn bâng quơ ra đường xem hôm nay ngày mới, buổi sáng mới, có cái gì mới bâng khuâng lay động trong tâm hồn yên tĩnh chán ngắt không, mùa Thu có gì thay đổi không, dù là một chút để cho biết mình còn lay động trong mênh mang đất trời. Anh cố lục lọi, cho tay vào túi áo jacket, cho tay vào các ngăn tủ ký ức, những kẽ hở của hư vô, cái bình tĩnh đáng ghét của tâm hồn, mong cho nó xáo trộn bừa bãi lên một chút để nghĩ mình còn… trẻ, còn bê bối thơ dại như ngày xưa, thì chẳng có một cái gì giống như thế . Anh cố suy nghĩ đến những con đường dài mênh mông xa lộ mà những ngày thênh thang nắng ấm anh lái xe qua, những đường bay nối những chân trời, mà thỉnh thoảng, đâu đó, góc một khu phố cổ nào, bóng người thoáng qua, dáng người đi, tiếng cười trẻ thơ, tiếng một chiếc lá Thu rụng trong ký ức.
Thôi kệ, cái gì cũng có kỳ định, mùa Thu thì vẫn cứ là mùa Thu. Tuổi già thì vẫn cứ là tuổi già. Anh nhớ những người… già như mình đã cố gắng viết những bài hoạt náo mùa Thu, nói chung là cố gắng khoác cho mùa Thu một cái áo mầu hồng, khi thực tế nó đã… ngả mầu vàng. Không phải làm cái gì, không cần phải cố gắng để thay đổi, nó vẫn là mùa Thu. Tại sao mùa Thu lại phải buồn. Tại sao lại phải nhìn lũ trẻ mơn mởn kia và mơ ước giống như chúng, hay một chút thôi cũng được. Mình cũng đã từng trải qua một thời như thế, và nó đã qua rồi. Có thể đưa ngược tay ra sau lưng và mò mẫm kiếm tìm chút dư hương phía sau nó? Sau lưng không có mùi hương. Không cần thiết. Dòng sông vẫn cứ trôi. Núi rừng vẫn lá đổ. Mùa Thu vẫn cứ đến dù chẳng ai mời, không cần mời. Vì đang là mùa Thu. Mùa Thu vẫn cứ đẹp như là chính nó không có gì thay thế được. Vẻ đẹp của mùa Thu bây giờ, là vẻ đẹp của một tâm hồn bớt đi những hoài nhớ, những hoài cảm, những hoài mong, vẻ đẹp của sự đứng lại bên đường vắng, kéo cổ áo jacket cho ấm lại chút lạnh thoáng của hương xưa ngày nào.
Anh cười, tự nhủ. Tôi đang là mùa Thu, tôi đang ở trong mùa Thu. Rồi anh nhớ những mùa Thu đẹp đẽ những ngày tháng ở Maryland, ở Virginia, những ngày khởi đầu chức vụ đầy thách thức mà không nặng nề, trái với bây giờ những ngày cuối cùng chức vụ không còn thách thức nhiều nữa mà vẫn nặng nề, vì đang ở trong mùa Thu. Anh nhớ cả hai thời gian đó trong một tâm hồn dịu dàng. Những người tín hữu trẻ trung ngày xưa giờ đã già, giọng nói thỉnh thoảng lẫn tiếng tằng hắng trong cổ họng khô khan, nụ cười cũng không còn rộn ràng nữa. Những đứa trẻ ngày nào bồng ẵm nó, cầu nguyện cho nó, chúc phước cho nó, giờ gặp lại thì bỡ ngỡ lục tìm trong trí nhớ xem con người xinh đẹp trẻ trung đấy là ai, từng đi qua đời mình nơi nào. Mùa Thu thì mọi thứ chậm lại một chút, trầm hơn một chút, ray rứt một chút, thứ ray rứt của màng nhện mỏng tanh mà dai dẳng. Ðôi mắt ngó lên cũng chầm chậm, bàn tay vuốt tóc chầm chậm, bước chân cũng chầm chậm, như con chim bay ngang trời và đang hót gọi bầy kia, dường như cũng hơi chậm hơn có phải.
Và cuối cùng thì, không còn cách nào khác, anh viết: tôi đã quên mùa Thu.
TND
No comments:
Post a Comment