Lịch sử Việt Nam là một lịch sử lâu đời, nhưng có lẽ chưa có thời điểm nào mà việc bán dâm lại trở nên rầm
rộ và phổ biến như hiện nay. Nó dường như
được khoác lên mình cái dáng vẻ của một nghề thời thượng: vốn ít và phất lên rất nhanh. Vốn ở đây, ngoài cái vốn tự có, chỉ cần có thêm
một danh hiệu gì đó mà nhiều người biết đến (như ca sĩ, diễn viên, người mẫu...
hay hoa khôi, hoa hậu, chẳng hạn) là đủ; số tiền được trả có thể lên cao ngất
ngưởng đến hàng nghìn đô - những con số làm choáng váng nhiều người, nhất là những
con người còn đang phải sống trong cảnh nghèo khó.
Một chị bán thịt, nghe được những cái giá ấy, cảm thấy choáng
váng đến nỗi chị nói vui: Nếu có chút ít
nhan sắc, chị nhất quyết bỏ bán thịt ngay để đi... bán dâm. Dẫu chỉ là một câu nói vui, nhưng nó cho thấy
việc bán dâm bây giờ dễ dàng và đơn giản như thế đấy: Vốn có sẵn, được giá thì cứ bán thôi, chết ai
nào! Đạo đức à? Nhân phẩm à?
Chúng là gì thế nhỉ? Một số người,
nhất là những con người trẻ, cảm thấy những khái niệm ấy thật xa lạ. Cũng phải thôi. Vì điều mà họ luôn được nghe nhắc nhở đến và đã
thấm nhuần vào trong tâm trí từ thuở "hồng hoang" ngắn và gọn hơn thế,
chỉ một từ thôi: Tiền!
Việc bán dâm vốn dĩ là một việc xưa như trái đất. Nhân vật bán dâm xưa nổi tiếng nhất và được
nhiều người VN biết đến nhất có lẽ là nàng Thúy Kiều trong thi phẩm Kim Vân Kiều
của nhà thơ Nguyễn Du.
Với nàng Kiều ngày ấy, việc bán dâm này là một hệ lụy của xã
hội - nàng là một nạn nhân của xã hội phong kiến vào thời kỳ mà cường quyền lên
ngôi bức bách, hiếp đáp dân lành - chứ hoàn toàn không phải là một sự lựa chọn
cá nhân; nàng vốn là một khuê nữ "trong ngọc trắng ngần" đã phải bất đắc
dĩ bán mình để chuộc cha, giúp ông thoát khỏi án oan ngục tù. Và vì không phải là một sự lựa chọn cá nhân nên
dẫu nàng phải trải qua 15 năm lưu lạc với thân phận "gái lầu xanh", hình
ảnh của nàng vẫn đẹp lung linh trong mắt chàng Kim Trọng, trong mắt mọi người.
Còn với các nàng Kiều hôm nay thì sao - những nàng buôn bán được
giá, với cái giá làm biết bao kẻ thèm thuồng?
Việc bán dâm của họ là sự lựa chọn cá nhân hay là hệ lụy của xã hội? Câu trả lời không hề dễ dàng vì điều nào
trong cả hai điều ấy cũng đều chứa đựng những lý lẽ hợp lý của nó.
Sự lựa chọn cá nhân ư?
Chứ còn gì nữa. Nghèo khổ quá, đành
phải bán dâm đã đành, để tồn tại, để sống sót.
Những phận người bất hạnh như thế luôn có mặt ở mọi nơi trong những xã hội
còn nhiều lầm than, cơ cực. Số này cũng
luôn là số đông, và nơi chốn hành nghề của họ thường là những con đường vắng lặng
hay những ngõ hẻm tối tăm. Họ tuy đông
nhưng lại không phải là thành phần làm cho cái nghề bán dâm trở nên xôm tụ, rộn
ràng. Người ta đã quen với sự hiện diện
khốn khổ và đầy dẫy của họ đến mức chấp nhận nó một cách vô thức, cho dù pháp
luật có đồng ý hay không.
Sự rầm rộ của việc bán dâm như ở thời điểm hiện nay là do có
sự tham gia của một đội ngũ mới bao gồm những con người mà tạo hóa đã ban cho họ
ít nhiều sự may mắn: sắc đẹp và danh hiệu. Tuy nhiên, không hẳn là có sắc đẹp và danh hiệu
là đương nhiên trở nên giàu có, lắm của, nhiều tiền. Và bi kịch chính là ở chỗ đó. Tục ngữ có câu: "Thuyền to, sóng lớn", "Càng
cao danh vọng, càng dày gian nan". Sở hữu sắc đẹp, được đánh bóng thêm bằng một
danh hiệu nào đó, những con người này bỗng dưng thấy nảy sinh trong lòng mình
những khát vọng (nếu không muốn nói là tham vọng) bất tận về một sự phát sáng rực
rỡ giữa đời (cho bằng chị, bằng em) bằng những bộ quần áo sang trọng, những ngôi
nhà bề thế, những chiếc xe hơi lộng lẫy...
Chính khát vọng ấy (tham vọng ấy) đã đưa họ trượt dần vào quĩ
đạo của những con thiêu thân nông nổi: Họ
đã nhắm mắt để bán cái mà họ chẳng nên bán bao giờ. Với số đông ngoài kia đang cùng làm chung cái
động thái bán buôn ấy, sự mất mát chỉ là một, thậm chí có người chẳng còn gì để
mất. Với họ, đáng thương thay, sự mất mát
là trăm, là ngàn lần hơn: Mất nhân phẩm,
danh tiếng và mất luôn cả một tương lai xán lạn đang đón chờ phía trước (nếu họ
chấp nhận dấn thân và phụng sự nghệ thuật nghiêm túc). Những giọt nước mắt muộn màng của họ làm người
ta vừa thấy giận, vừa thấy thương đến xót cả ruột gan. Giận vì trách họ nông nổi quá. Còn thương vì thấy họ sao quá ngu khờ, đường
ngay không chọn, lại chọn lối đoạn trường mà đi.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại. Mọi việc đều có nguyên nhân sâu xa của chúng. Có nghe họ trần tình, mới thấy thương cho những
tháng ngày nghèo khó mà họ đã trải qua, mới thấy cảm thông cho nỗi ám ảnh về sự
nghèo khó của họ. Tuy cái nghèo và nỗi ám
ảnh ấy không thể dùng làm cái lý để biện minh cho hành động bán thân đầy tủi hổ,
nhưng khi chúng được đặt trong một bối cảnh xã hội mà đồng tiền đã lên ngôi, chúng
phần nào lý giải được vấn đề. Từ bao giờ,
đồng tiền đã chi phối mọi ý nghĩ, nhận thức và hành động của con người. Người ta sẵn sàng làm tất cả mọi thứ miễn sao
có thật nhiều tiền. Mọi người dường như đồng
lòng đồng ý với cái "chân lý" mới vừa ra đời cách đây không lâu: "Cái gì không thể mua đuợc bằng tiền thì
có thể mua được bằng rất nhiều tiền".
Cái chân lý ấy nghe có vẻ như đùa, nhưng lại thật như bản thân sự thật.
Phân tích một cách kỹ lưỡng hơn, cũng không thể gán hết mọi
tội lỗi, trách nhiệm lên những "phận hồng" này. Những
khái niệm "nhân phẩm", "đạo đức" vốn từng là "khuôn vàng,
thước ngọc", là kim chỉ nam cho những hành xử của con người, nhất là người
phụ nữ, đã trở nên bị xem nhẹ và thậm chí, đôi khi, đã bị lãng quên như những món
hàng không còn hữu dụng. Giới trẻ ngày càng
trở nên tha hóa và hời hợt, họ tôn sùng điên cuồng những thần tượng hào nhoáng,
cũng như ứng xử gian dối và bạo lực trong học đường và xã hội. Sống trong một bối cảnh xã hội như thế, việc
giữ mình để không bị sa ngã vào những cám dỗ và cạm bẫy luôn chực chờ trở nên
thật khó khăn hơn bao giờ hết.
Góp phần không nhỏ vào con đường bán thân ấy của các nhan sắc
trẻ, không thể không kể đến sự lôi kéo, chào mời, giăng bẫy của một tầng lớp đại
gia mới nhiều tiền, lắm bạc. Họ có nhiều
tiền đến nỗi họ trở nên "rửng mỡ" và nảy sinh ra sở thích trưởng giả
lố bịch, phi nhân bản: chứng tỏ đẳng cấp của mình thông qua việc mồi chài những
cô gái trẻ, đẹp có danh hiệu nhưng non lòng, trẻ dạ và đang cần tiền. Số đồng tiền to tát mà họ bỏ ra đó để phục vụ
cho sở thích rởm đời của mình vô hình trung làm cho hình ảnh của những người dân khốn
khó phải làm việc cật lực để kiếm từng đồng lẻ mưu sinh trở nên thêm nhiều chua
xót và cay đắng.
Việc bán dâm cao cấp hiện nay vừa có dáng nét của một
sự lựa chọn cá nhân, vừa có dáng nét của một hệ lụy xã hội. Hai dáng nét ấy không triệt tiêu nhau mà lại hòa
quyện nhau tạo dựng nên một chân dung xã hội với nhiều chấm đen đáng quan ngại
cần được quan tâm và cải tổ.
Jeffrey Thai
Bài viết còn được đăng tải tại các địa chỉ sau:
1) Vàng Anh Online
2) Dân Làm Báo
3) Blog Tiếng Việt
4) Vanganh.Info
5) Bảo Mai Blog
6) Văn Học Nguồn Cội
7) THỜI LUẬN
8) Website: lenguyenhuytran.com
9) Blog Chuyển Bến
10) Blog Chau Xuan Nguyen
11) Dân Chúa Hiệp Thông
12) Đài Đáp Lời Sông Núi
13) Website: thieusinhquan.vn
14) Việt Vùng Vịnh
2) Dân Làm Báo
3) Blog Tiếng Việt
4) Vanganh.Info
5) Bảo Mai Blog
6) Văn Học Nguồn Cội
7) THỜI LUẬN
8) Website: lenguyenhuytran.com
9) Blog Chuyển Bến
10) Blog Chau Xuan Nguyen
11) Dân Chúa Hiệp Thông
12) Đài Đáp Lời Sông Núi
13) Website: thieusinhquan.vn
14) Việt Vùng Vịnh
Anh Thái, ý kiến của em: Anh ở xa nhưng những nhận định sâu sắc của anh về con người, cách sống và tình hình xã hội VN còn nhiều điều cần được quan tâm, cải tổ rất chính xác.
ReplyDeleteBài viết của anh như một lời nhắc nhở, cảnh tỉnh mọi người, mọi giới phải có ý thức giữ gìn nhân phẩm, đạo đức và đừng bao giờ sa ngã vào vật chất thường tình.
Em cảm thông cho những giọt nước mắt muộn màng nhưng em tin mọi người sẽ nhận thức được hậu quả của sự bán mình: khổ lụy thân mình, phiền lụy cho gia đình và đúng là hệ lụy cho xã hội!
Em thích các bài viết của anh, phong phú, góc cạnh, sắc nét và đượm tính nhân văn.