Monday, May 31, 2021

CUỐI MÙA NHAN SẮC VII - JEFFREY THAI

 


Tôi đến thành phố này như một người khách lạ vào một đêm cuối năm thật lạnh của mùa đông.  Tôi nhớ mãi cuộc hành trình dài hơn sáu tiếng của ngày ấy: có nắng sáng, có mây xanh, dẫu trời thổi gió buốt lạnh căm.  Tôi vẫn cho rằng đó là một cuộc hành trình định mệnh vì một sự bắt đầu chẳng thể khởi sinh nếu không có dấu chấm hết của một sự kết thúc.  Kết thúc.  Buông bỏ.  Ra đi.  Đó luôn là mệnh lệnh tối thượng trong đời sống của mỗi con người, của riêng tôi.  Tôi ra đi, ý thức được rằng mình đang mang trên mình thân phận của một cánh thiên di giữa... cuối mùa nhan sắc.  

Sunday, May 16, 2021

ĐOẠN TÁI BÚT - JEFFREY THAI

 


Không dưng, tôi thấy mình bỗng phải lòng bài hát ấy - bài hát vốn cũ và xưa như một đời người, bài hát đã từng vô tình thoảng qua tai tôi với số lần không nhớ hết.

Có một điều gì đó khiến tôi chợt chú ý ở đây. Phải rồi! Cái tâm tình bị tình phụ ấy mà - chuyện muôn đời của thế gian. Hẳn là phải đau khổ lắm. Hẳn là phải xót xa nhiều.

Có vô vàn lý do cho một kẻ phụ tình. Nhưng vì lý do gì đi nữa, kẻ bị phụ tình vẫn đau đớn khôn nguôi. Quên không thể quên. Nhưng nhớ càng thêm buồn. Và tái tê.

Saturday, May 15, 2021

NHỚ VỀ 7.000 DẶM ĐƯỜNG XA - JEFFREY THAI

 


Đến giờ, sau vừa tròn bốn năm, tôi vẫn nhớ về chuyến đi ngày ấy với tất cả những chi tiết sống động và dữ dội của nó, với tất cả những cung bậc cảm xúc mới lạ và nồng nàn của nó, cùng những trải nghiệm sinh tử không dễ gì có được.

Nằm sâu lại trong tôi, nó là một cột mốc trong đời sống - nơi tôi rẽ trái khỏi lối mòn kiếm sống thường nhật đã trở nên nhàm chán đến ám ảnh.  Không chỉ thế, nó còn là một thử thách lớn lao - thử thách mà sau đó, tôi không hề biết chắc được rằng mình còn có thể trở về với đời sống này không (theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng).