Một trăm năm nữa, chẳng còn ai nhớ đến bạn hay tôi!
Vào một ngày mùa đông của một trăm năm sau, không ai trong chúng ta còn ở đây nữa.
Mọi tiền tài, danh vọng, của cải mà ta dành cả đời tích cóp – rồi cũng sẽ thuộc về người khác.
Câu chuyện năm đó… cũng không còn ai đủ thân thuộc để hiểu.
Con cháu ta – nếu còn nhớ đến – cũng chỉ là cái tên ghi trên tấm ảnh cũ.
Những người từng thương nhau, từng buồn – cũng chỉ còn lại trong ký ức, rồi lặng lẽ tan dần như khói.
Còn gì sót lại?
Không gì cả.
Một trăm năm nữa, thế giới này chẳng còn ai nhớ đến bạn hay tôi.
Chúng ta – như một làn sương buổi sớm – tồn tại, rồi tan.
Thế nên, nếu hôm nay bạn cảm thấy mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi một chút.
Nếu bạn thấy không vui, cứ lặng lẽ đứng một góc mà khóc.
Nếu bạn cảm thấy bị tổn thương, thì hãy tự ôm lấy mình.
Xin đừng làm khó bản thân.
Xin đừng tự ép mình trở thành một người không còn cảm xúc.
Đời người ngắn ngủi lắm. Ngoài chuyện sinh tử, tất cả những điều khác… đều là chuyện nhỏ.
Không vui thì hãy để cảm xúc được bộc lộ.
Không thích nhìn sắc mặt ai thì cứ quay đi.
Không muốn trả lời tin nhắn thì... cứ mặc kệ.
Cớ sao cứ phải gồng mình?
Cớ sao cứ phải làm hài lòng tất cả – trừ chính mình?
✨ Và như Haemin Sunim từng viết trong "Buông bỏ buồn buông":
“Nếu mệt, hãy ngồi xuống. Nếu lòng rối ren, cứ để nó rối. Sống chậm lại một chút không khiến bạn lùi bước – mà là cách để bạn không đánh rơi chính mình.”
Đôi khi, một trích dẫn như thế đủ làm lòng người lặng đi vài giây…
Đủ để bạn nhận ra: bình yên không ở phía người khác – mà là ở nơi bạn bắt đầu thả lỏng.
(Tìm hiểu thêm “Buông bỏ buồn buông”: https://tinyurl.com/buong-bo-buon-buong)
Một trăm năm nữa, thế giới này chẳng còn ai nhớ đến bạn hay tôi, tất cả sẽ như một cơn gió thoảng qua, không để lại dấu vết gì.
Vậy thì hà tất gì phải sống trong ấm ức, để bản thân phải khổ sở từng ngày.
SƯU TẦM
No comments:
Post a Comment